Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Sóng sông danube
Huy Phong12/7/2005

Cơn sóng lăn tăn cơn sóng khổ
Cơn sóng vỗ bờ cơn sóng cô
Em đi hai mảnh trăng tan vỡ
Bụi tình bay bổng những môi khô...
Nhiệt độ ngoài phòng đã ngót nghét dưới không độ, tuyết đã bắt rơi, cánh cửa kiếng mờ đi như bị một gã khổng lồ thổi hơi vào. Cô uể oải kéo cái rèm cửa sổ ra để kiếm thêm tí ánh sáng mờ đục. Rút một điếu thuốc, cô chậm rãi thả hồn mình theo những vòng khói lan tỏa bay bay trong phòng. Cô nói với anh rằng, cô hút thuốc chỉ vì cô thích nhìn khói, chứ không thích hút thuốc. Anh nhăn mặt khi nghe cô nói thế. Anh hay nói với cô, đàn ông như anh mà không thuốc, không rượu thì làm đàn ông làm quái gì nữa. Cô cười, kéo anh vào ngực, khẽ thì thầm vào tai anh “anh không làm đàn ông, thì làm cái cái quái gì”. Cả hai cùng cười ngặt nghẽo. Đang mỉm cười một mình thì cô thấy anh khẽ nhăn nhăn cái mũi, cựa mình, kéo cái chăn lên “em lại hút thuốc ấy à”. Cô khẽ “dạ”. Có lần anh nói với cô rằng anh bị mê mệt cô bởi cái tiếng dạ nhỏ nhẹ ấy. Người ta liệt kê ra rằng những điểm làm cho đàn ông mê mệt phụ nữ bởi những thứ như eo thon, đảm đang, thông minh, hóm hỉnh, gợi cảm. Và khi anh gặp cô, anh rất muốn đến ban biên tập bổ sung thêm một cái nữa: phụ nữ biết chu cái mỏ xinh xinh ra và biết nói “dạ” nhẹ nhàng đến xao xuyến.
 
Khi lần đầu tiên anh đặt lên môi cô một nụ hôn hững hờ sau bao ngày gặp lại, có cái cảm giác khó tả về sự lạnh lùng khi lần đầu gặp cô giữa chốn xa lạ lại hiện về. Anh không giải thích được cảm giác này. Ngày đó, giữa một thành phố xa lạ, cô đã xuất hiện, như một hướng dẫn viên du lịch lành nghề, cô đã cho anh thấy cái vẻ đẹp hấp dẫn, cái sự sôi động của thành phố cô đang sống. Và bằng một sự thân thiết qua giọng nói, cô cuốn hút anh, nhưng anh hoàn toàn có thể cảm nhận được một khoảng cách cần thiết trong giao tiếp của cô. Ừ, có lẽ do tính chất công việc của cô, mà cái cách giao tiếp nó cũng khác người hơn. Đã lâu rồi, anh không làm tình, cái việc làm mà anh tự cho là nghệ thuật, một số kẻ thì đánh đồng bằng việc ăn uống, một số kẻ thì thực hiện như nghĩa vụ, còn số còn lại thì là đòi hỏi giống như xiết nợ. Anh thì khác, không biết là khác thế nào, tự anh cho rằng mình khác, thế thôi. Trong vòng tay của anh, cô bắt đầu thấy sợ, một nỗi sợ mơ hồ. Anh buông cô ra, anh hỏi khẽ “em sợ anh à”. “Không, em sợ em, em sợ em không còn bình tĩnh”. Anh khẽ vuốt mái tóc cô, từng lọn tóc tinh nghịch ùa với năm ngón tay đùa giỡn tung tăng như lũ trẻ con hay chơi nhảy dây, năm mười....Gió bên ngoài vẫn rít từng cơn, mặt trời cứ tà tà khuất, đèn đường cứ từ từ lên. Cái lẽ sống, bản thân nó vốn thế, đến hẹn lại lên. Trong phòng, nhiệt độ ấm lên nhiều, có lẽ, không hoàn toàn do cái lò sưởi...
 
Một vòng quanh thành phố lạnh lẽo này cũng chẳng có gì thú vị lắm, vài em ma-nơ-canh khẽ vẫy tay chào với cái hứa hẹn cứa cổ khách du lịch bằng những thứ lụa là lằng nhằng. Một hàng càphê nhạt toẹt kém xa cà phê hẻm ở nhà. Một đĩa spa-ghét-ti, một ly ca-cao ấm, một điếu thuốc và những cái cười êm đềm hạnh phúc đã kết thúc một bữa tối ấm lòng nơi xa xứ. Xốc lại cái áo khoác, ghé vào siêu thị, mua một chai cô-nhắc con con, cả hai tiếp tục cuộc hành trình đi bộ, ngắt quãng câu chuyện là từng hớp rượu nóng cổ. Hết chai rượu, hết gói thuốc, hết cả những câu chuyện linh tinh từ việc chiến tranh i-raq, đến những đóa hoa đào đã chớm nụ. Những chuyện tình linh tinh, những cuộc tranh luận còn dang dở trên mạng. Cô lễ tân cũng là bà chủ cái khách sạn con con này tối nay trông hạnh phúc phết, hình như chồng mới đi xa về. Trông chừng bà ta cũng sốt ruột hai người khách cuối cùng về, để bà đóng cửa, trời thì lạnh mà co ro một mình kể ra cũng buồn thật.
 
Anh đề nghị mở nhạc, cô từ chối, cô muốn được nghe tiếng của anh, cô muốn nghe tiếng anh thở. Anh bước vào phòng tắm, thay cái áo. Khi anh trở ra, cô, như một con cún con, đã quấn mình bằng hai lần cái chăn to đùng. Anh khẽ mỉm cười, như lần đầu anh đi tìm bóng cô giữa phi cảng, đôi tay anh bắt đầu đi tìm mép cái mền. Anh và cô bắt đầu dàn quân cho một trận cờ tướng, anh quân đen, cô quân trắng. Anh bắt đầu bằng ý đồ pháo lồng, cô như biết ý, không đợi quá lâu để vén quân tịnh lên. Cứ thế, anh đưa xe lên kẹp tướng, còn cô thì chống sĩ lên. Khi mà anh đã dí con tốt đầu lên, thì cô im bặt. Căn phòng im bặt, tiếng gió rít khe khẽ bên khe cửa. Và, trong khoảnh khắc đó, tiếng Piano ở nhà dưới vang lên, từng thanh âm rõ ràng, nhẹ nhàng, anh nhận ra ngay, đó là bản sóng sông danube. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, cả hai đều đang nghe rất rõ, bản nhạc chơi rất hay rất có hồn. Anh đưa mắt nhìn cô “mình tiếp chứ”, cô quay mặt đi, từ chối một cái nhìn rất gợi tình. Anh lại đi tiếp, giữa những dồn dập của giai điệu ngọt ngào của bản sóng sông danube.
 
Anh từng nghe các phiên bản chơi bằng cả dàn nhạc to đùng với ông nhạc trưởng đuôi tôm. Nhưng anh chưa từng nghe bản nào tuyệt diệu như tiếng piano vẫn dồn dập dưới nhà. Từng đoạn, từng nốt, từng giai điệu, nó ngọt ngào và bay bổng. Như những gì êm đềm nhất có thể, anh ngất ngây với bản nhạc, với cái lạnh, với cái nóng, và với cái hưởng ứng vô thức. Như bị ám ảnh bởi bản nhạc, anh đổ gục xuống khi tiếng nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay thưa thớt ở dưới nhà. Anh nằm đó, giữa những mông lung và thảnh thơi. Cái phong linh ngoài cửa sổ bắt đầu leng keng như phụ họa cho bản nhạc sóng sông danube ở dưới nhà đang được chơi lại lần nữa....
 
 
2.2005
 
 
-------------------
Hình minh họa: nhocdenthui

Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
Danh sách bài viết
  • THẬT HAY! - nga nga(3/27/2007)
  • Bài viết
    Bài của nga nga (3/27/2007)

    THẬT HAY!

    Huy Phong viết bài này đấy à, hay quá, đọc nó mình cảm nhận được rất nhiều, nhiều điều mà mình chưa bao giờ có thể gọi tên nó rõ ràng đến vậy!

    Nhưng bài này hay mà sao không thấy có cô nào bình luận hết vậy, xem đi xem lại thì tôi chợt nhận ra rằng, có phải "đội quân đen đã lộ diện" (hình bạn chụp ở đâu mà đen thế, hay là từ lâu đã duyên vậy rồi) rõ ràng ở đầu bài nên đội quân trắng không thèm trả lời bài nữa, một chút hờn giận vì chuyện của chúng mình mà anh ấy ... và một chút tự hào vì "tôi là tất cả của anh ấy".

    Thật hạnh phúc cho đội quân trắng, như chúng tôi thường đùa nhau rằng: hà hà, thua rồi nhưng mà thua trong thế thắng đấy!

    Chúc chơi cờ vui, thắng lợi!

     

     

     
  • Những bài cũ hơn
  • Lãng đãng cuối tuần (12/7/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Những cái ngã ba (12/7/2005)
  • Khúc giao mùa (12/7/2005)
  • Những tháng ngày vắng (12/7/2005)
  • Listen to the sea (12/7/2005)
  • Phiên chợ ba tư (12/7/2005)
  • Tuổi 19, xa rồi thời con gái (12/7/2005)
  • ONLINE! (12/7/2005)
  • Hoa sữa (12/7/2005)
  • The Lover (12/7/2005)
  • Sex is zero (12/7/2005)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus