Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Những tháng ngày vắng
Huy Phong12/7/2005

Trời xẩm tối, những hạt mưa bay tháng mười bay nhè nhẹ vờn mái qua tóc rối cũng không làm tôi cảm thấy khung cảnh đó lãng mạn tí nào. Mùi xào nấu các nhà bên đường bốc lên. Vài bóng đèn đường đã sáng. Tôi lầm lũi men theo đường Trương Công Định, quẹo xuống dốc nhà làng, băng qua Cẩm Đô và lên dốc vòng lên bệnh viện. Cái lộ trình quen thuộc đó nó như ám ảnh tôi vào mỗi buổi chiều. Vòng qua bệnh viện, tôi ghé thăm chị, một người ít nói. Chị ở lầu 3, từ phòng chị nhìn ra là con đường nhỏ vắng bóng người qua lại, chỉ có hàng cây đầu hè xào xạc gió thì thầm với nhau.

Tôi không nói gì, chị cũng không nói gì. Cả hai chỉ nhìn ra cửa sổ cho đến khi đèn lên hẳn thì tôi đi về. Đi ngược lộ trình cũ. Xuống dốc bệnh viện, băng qua Cẩm Đô, lên dốc nhà làng, lên Trương Công Định.

Một hôm, chị khoe một CD mới cho tôi. Tôi nghe cả CD, và đến bài số 17, tôi lặng người đi ngay từ khúc dạo. Những hạt mưa tí tách. Những hạt mưa trong tiếng nhạc nhẹ nhàng như những hạt mưa tấp vào mặt tôi trên quãng đường đến đây. Rồi một giọng nhẹ nhàng cất lên, tôi không nghe rõ ông ta nói gì, nhưng tôi biết chắc đó là những lời nói rất tình cảm và nhẹ nhàng, nhẹ như lòng tôi khi đang ngồi bên cửa sổ nhìn từng hạt mưa đọng lại trên thành cửa sổ và rớt xuống. Như những khi tôi để lòng mình trĩu lại và cho qua thanh thản.

Tôi yêu thích nhạc nền của bản những tháng ngày vắng, một sự lặp đi lặp lại nhưng không nhàm chán. Rồi một hôm tôi ghé chị, báo rằng, tôi phải đi. Chị cười, nói rằng, con trai lớn rồi, nên ra đi cho trưởng thành.

Chia tay những tháng ngày lang thang dưới mưa phùn để cùng chị nghe bản những tháng ngày vắng. Tôi bắt đầu những tháng ngày vắng thật sự. Mỗi khi nghe ở đâu đó vang lên giai điệu bản những tháng ngày vắng, lòng tôi lại rộn lên nỗi nhớ về một khung cảnh cô đơn dưới cơn mưa phùn Đà Lạt.

Cuộc sống hối hả đã cướp đi những giây phút suy nghĩ cho bản thân, cho gia đình, và cho cả những người yêu thương. Đã có những lúc yếu lòng, đã có những lúc muốn buông xuôi, nhưng khi nghe khúc điệp khúc mọi người gọi Jeanny thì lại thấy mình đang được gọi để về, để cố gắng trong cuộc sống hơn.

Rồi chị lại đi, tôi tiễn chị và nói rằng, con gái lớn rồi, đi tìm hạnh phúc cho mình đi. Chị lại cười. Có ai đó nói rằng, cuộc đời là những chuyến đi và những gặp gỡ. Cám ơn đời đã cho tôi gặp chị. Và cảm ơn bản nhạc Những tháng ngày vắng đã theo tôi từ khi tôi biết thế nào là buồn, và cả những khi vui, khi trong vòng tay người yêu, tôi vẫn nghe những tháng ngày vắng để biết rằng mình đang hạnh phúc, đang sống giữa yêu thương và trong những phút giây xao động của cuộc đời, có những điều rất đẹp đang chờ đợi…

 


Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Lãng đãng cuối tuần (12/7/2005)
  • Sóng sông danube (12/7/2005)
  • Những cái ngã ba (12/7/2005)
  • Khúc giao mùa (12/7/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Listen to the sea (12/7/2005)
  • Phiên chợ ba tư (12/7/2005)
  • Tuổi 19, xa rồi thời con gái (12/7/2005)
  • ONLINE! (12/7/2005)
  • Hoa sữa (12/7/2005)
  • The Lover (12/7/2005)
  • Sex is zero (12/7/2005)
  • Ba tôi, kẻ cắp xe đạp (12/7/2005)
  • Care Love (12/13/2005)
  • Xuân đang về (12/13/2005)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus