Mỗi chúng ta đều có một định mệnh, một kết cục. Một cách khác, chúng ta đều có chung một kết thúc, nhưng để đến đích thì có nhiều cách khác nhau, không ai giống ai cả. Có người nói đến đôi dép còn có số huống gì chúng ta. Có nhiều cách để giải thích cái “số” trong mỗi con người, và hầu chung đều dựa vào một quan điểm nào đó để giải thích, có thể là khoa học, triết học, tôn giáo hay đơn giản chỉ là niềm tin. Và tôi có niềm tin để tin rằng, định mệnh là điều gì đó xa xỉ và hoàn toàn có thể thay đổi được. Cuộc sống không có nhiều cho những chữ nếu và giả định. Cuộc sống là một cuộc chơi không thể thay đổi cho từng quyết định của mình.
Thế là anh lại có những ngày hạnh phúc thực sự, những hạnh phúc mà anh từng mơ đến. Thật bình yên khi anh ở bên em, nó rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, những ngày tháng mà anh không từng nghĩ đến. Nếu có một câu nào đó để có thể nói yêu em thêm một lần nữa, anh chỉ có thể nói là cảm ơn số phận cho anh lại tìm thấy em.
Đã lâu rồi anh không viết cho em dòng nào.
Đã lâu rồi anh chưa nói lời cảm ơn em.
Đã lâu rồi anh không nói rằng anh thấy bình yên khi ở bên em.
Đã lâu rồi anh không nói rằng tóc em rất thơm khi em chở anh.
Đã lâu rồi anh không nói rằng em rất ngọt ngào.
Nhưng
Từ lâu rồi anh vẫn viết cho em những lời yêu thương ngay trong công việc, xen kẽ những dòng code là những lời chúc em khỏe mạnh và bình yên.
Từ lâu rồi, trước khi đi ngủ, anh đều cảm ơn em đã bên anh.
Từ lâu rồi anh biết em là chốn anh đi về, những bình yên.
Mỗi khi em chở anh lang thang ngoài đường, mái tóc dài của em lại vương vào anh những sợi nhớ thương…nhiều lắm…
Thật vụng về khi viết cho em những dòng này. Nhưng anh tin là em có thể đọc được, hãy để anh được một lần nữa nói: anh yêu em, nhé em.
Huy Phong |