Mẹ
tôi gửi cho tôi một thùng cà chua to bự, tôi đem biếu một lượt, ăn ngán
luôn mà vẫn không hết. Tôi rất ngại chuyện mẹ tôi gửi đồ đạc từ Ka Đơn
cho tôi, vì lỉnh kỉnh quá. Nhưng mẹ bảo “cà chua có vài trăm đồng một
kí, người ta bỏ cả vườn”. Rồi cũng cuối năm, tôi tranh thủ nghỉ phép, về
thăm nhà. Đi ngang qua Ka Đô, cái chợ cũ đã được thay bằng cái chợ mới
to vật. Ngày còn bé, mỗi lần được đi ké theo người lớn ra chợ Ka Đô là
cả một điều gì đó thú vị và sung sướng với tôi. Những món quà lạ mắt,
những bóng đèn điện, những người, những xe, như tôi nhớ Ka Đô đã là một
thành thị với tôi….Rồi mãi đến năm 2000, Ka Đơn mới có điện, những bóng
đèn vàng thay cho những cái đèn dầu tù mù…
Thấm thoát mà đã mười năm từ khi Ka Đơn có điện. Không có sự thay đổi
nào lớn kể từ ngày có điện, mãi mới có thêm một cái chợ lèo tèo vài
người bán vài người mua. Vài ngôi trường nữa được xây lên. Một năm ruộng
lúa một vụ, một vụ còn lại chẳng có giọt nước nào. Mọi người lại trồng
rau củ quả…nhưng hầu như năm nào cũng xảy ra tình trạng giá cả xuống, có
những lúc chỉ còn vài trăm đồng một kí, nhiều người bỏ cả vườn, vì bán
cả vườn cũng không đủ công thu hoạch, chuyên chở.
Và hôm nay tôi lại về, lại chứng kiến một lần nữa, năm nay cuối năm lại
đúng đợt cà chua, xà-lách, cải cuốn, đậu leo…. Nhà hàng xóm của tôi, đi
mua cà chua từ lúc chưa thu hoạch, đương nhiên giá cao, giờ giá xuống,
bán nhà trả nợ, 5 đứa con nheo nhóc, bữa đói bữa no. Mọi người đi vay
muợn giống, phân, công, đến khi thua lỗ, lại tiếp tục vay, rồi bán đất,
bán nhà rồi cứ như thế…, cái vòng lẩn quẩn đó bao giờ mới hết….
Những quả cà chua được mọi người đem về cho ngỗng, bò, gà, heo ăn....
Vườn xà lách bỏ không
Chợ Ka Đơn
Chợ Ka Đơn nhìn từ phía sau
Chụp từ cầu Ka Đê - không còn nước nữa...
Vườn cà chua bỏ không