Người ra đi không buồn bằng người ở lại, nhưng ông cứ ra đi bình an, vì buồn cũng là một phần của cuộc sống, phải không ông?
Tôi đã nói với người đàn ông này như vậy. Đây là ảnh người đàn ông đó:
Đây là một người đàn ông vĩ đại, vì ông ta là một ông bố (ghi chú: mọi ông bố đều vĩ đại). Và ông là bố của bố tôi, mà bố tôi cũng vĩ đại, nên tôi gọi ông là: ông của vĩ đại. Nhưng để đơn giản và ngắn gọn, tôi chỉ âu yếm gọi: ông.
Ông đã thanh thản đi trong một buổi chiều tà, khi tôi về thì chỉ còn dáng ông ở đâu đó thôi.
Cơn mưa chiều kéo đến như khóc thương cho một người bạn tri kỉ...
Ngắm mưa
...và tiễn ông ra đi...
Bình an
Và ông mãi là người đàn ông vĩ đại trong lòng cháu... Huy Phong |