Knock-out
Có một lần tôi bị viêm họng, sốt li bì mấy ngày. Đến ngày thứ 3 thì buổi chiều mẹ tôi mua cam về. Cái cảm giác được mẹ ngồi bên bóc cam cho ăn, lại còn kể chuyện nữa, cảm giác cứ lâng lâng thế nào ấy. Rồi tôi tính ngồi dậy hỏi mẹ ở trường mẫu giáo thế nào thì đúng lúc mẹ quay sang, nên tôi bị táng ngay một cái vào lỗ mũi. Chưa kịp định thần thì máu mũi trào ra, thế là mẹ cuống lên. Không hiểu sao kỉ niệm ấy tôi cứ nhớ mãi thế.
Ngày còn bé, tôi hay bị chảy máu cam. Mỗi lần như thế, mẹ tôi lại đặt tôi nằm ngửa, gác cái gối cao lên. Tôi nằm đó, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ mông lung. Chốc chốc tôi lại đưa tay lên mũi xem nó còn chảy không. Cứ mỗi lần cái mũi nó khô khô thì tôi lại đưa tay vào chọc cho nên mãi vẫn chưa dứt. Đến nỗi mẹ tôi phát cáu, mắng cho mấy câu thì lại buồn rười rượi, nằm tủi thân quên cả chọc mũi.
Rồi tôi lớn lên, suốt tuổi thơ của tôi, tôi chỉ có duy nhất một lần đánh nhau với một thằng bạn cùng lớp. Đó là kết quả của việc nhiều đứa bạn khích bác lẫn nhau để hai đứa choảng nhau. Và khi trọng tài vừa hô: bắt đầu thì trận đấu cũng kết thúc luôn bằng một cú đấm của thằng bạn vào ngay giữa mặt tôi. Máu mũi chảy ra ướt cả cái áo trắng. Thật thảm hại, và tôi biết rằng, sự nghiệp võ sĩ của tôi sẽ chẳng tiếp tục được với một khởi đầu rất chi là thất bại như thế. Và dĩ nhiên, nếu như ngày đó tôi knock-out thằng bạn, thì có lẽ giờ này trước mặt tôi là cái bao cát chứ không phải là cái máy tính… Huy Phong |