Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Đỉnh eccart
Huy Phong12/4/2022

 Ẩn mình trong rừng thông, có một cái hồ nhỏ. Mạch nước ngầm từ khe rỉ ra mỗi ngày theo một mạch nhỏ và đọng lại. Xung quanh hồ là khu rừng thông suốt ngày hát những bài ca núi rừng.

Sau những thập kỉ du mục, rồi cuối cùng những đồng bào cũng đã dừng lại, lập làng, giao thoa với những người Kinh từ xuôi lên. Và dọc hai bên đường đến đỉnh Eccart, ánh mắt những đứa trẻ vùng cao nhìn theo những kẻ lữ hành bằng một ánh mắt đen láy, trong vắt. Những căn nhà gỗ nhỏ với khoảng sân rộng đằng trước. Có nhà được điểm xuyết bởi những bụi hoa giấy nở tưng bừng. Có nhà đưa hẳn nhà bếp xoay lưng về đường đi, khói bốc lên với mùi xào nấu theo những cơn gió thổi từ thung lũng lên, những bụi khói bốc lên bay đi khắp cả chân núi.
Có người nói, ngày xưa quân đoàn Chăm-Pa đã từng đi qua vùng đất này, có những người lính tới đây đã gục ngã vì bệnh và mệt mỏi. Sự oan khuất của lịch sử đè lên vai những người lính cầm đao kiếm đi mà chẳng biết mình đang phụng sự điều gì, tất cả chỉ là vua chúa và những mệnh lệnh. Và khi họ nằm xuống, nước mắt vẫn rỉ ra từ khoé mắt và từ đó vùng này có rất nhiều cây hoa nghệ rừng, những đoá hoa đẹp nhưng buồn, mạnh mẽ và day dứt, mặc cho mưa hay nắng, vẫn đều đặn một năm nở hoa rất nhiều lần.
Cách đây bảy năm, trong một cơn mưa chiều rả rích từ sáng tới tối. Có một con hoẵng nhỏ, dân làng hay gọi là con đỏ, đó là một loại chạy rất nhanh, thoắt một cái là không thấy bóng đâu. Người ta thường làm bẫy mới bắt được, rất ít khi bắn được con đỏ. Thế nhưng hôm đó, trong một buổi chiều mưa rừng rả rích. Có một anh chàng trong làng đã giương súng hạ được một con đỏ run rẩy vì lạnh đang tìm chỗ núp. Nó đứng giương mắt nhìn người thợ săn, ngay cả khi phát súng đã găm viên đạn vào mình. Nó vẫn không gục xuống ngay, nó chỉ giương đôi mắt tội nghiệp buồn rầu nhìn về phía người thợ săn và từ từ gục xuống.
Có những buổi sáng, khi mặt trời chiếu xiên trên núi. Người thợ săn dẫn theo một con chó nhỏ và đi vào rừng. Ông ta là thợ săn, chỉ bắn, chứ không bẫy. Đó là một nguyên tắc rất lẩm cẩm, vì thợ săn là thợ săn, bẫy hay bắn không quan trọng, miễn sao đem được thú về. Nhưng ông ta thì khác, ông ta chỉ bắn vào con thú mà ông ta nhìn thấy. Cái khoái cảm khi giương súng về con thú lúc nó đang chăm chăm nhìn về phía mình và siết cò, có lẽ là một dạng khoái cảm mà chỉ thợ săn như ông mới có thể cảm nhận được.
Ông có một vết sẹo ngay ngực, đó là lần ông do dự không siết cò khi bốn mắt chạm nhau lúc ông suy nghĩ có nên bắn hay không một con mèo rừng. Vết sẹo ấy, theo ông như một lời nhắc nhở về thời điểm siết cò súng. Từ đó, ông không bao giờ do dự về phát súng của mình nữa. Có lần ông đi ngang qua bẫy của một thợ săn khác, ông thấy một con hoẵng nhỏ bị dính bẫy, vì nó quá nhỏ nên khi bẫy sập xuống, nó không chết, không gãy chân, nó chỉ bị kẹt một chút vào cái bẫy, nhưng nó đang rất hoảng loạn vì sợ hãi. Ông đã gỡ nó ra và thả nó đi.
Ông ta không bao giờ biết được rằng, con hoẵng nhỏ đó là một vị thần hộ mệnh ông trong suốt những ngày ông săn bắt ở vùng núi này. Nó âm thầm theo ông, nó dẫn đường cho ông né những nguy hiểm. Nó làm hết phận sự của một kẻ bảo hộ mà nó có thể làm. Thế nhưng, số phận của nó, vốn đã được định đoạt rằng nó sẽ thuộc về ông ta. Theo mọi cách có thể. Và buổi chiều mưa hôm ấy, ông ta đã bắn nó. Ông ta nhìn nó, và nó nhìn lại một cách âu yếm rằng nó đã tròn phận sự.
Giây phút ông siết cò súng, một cách lạnh lùng và dứt khoát, bằng những kinh nghiệm và bản năng. Ông không để chậm một giây nào nữa cho dù đó chỉ là một con hoẵng.
Cả đời ông ta đã hạ sát biết bao nhiêu con thú trong rừng này. Ánh mắt ông đã chạm phải những ánh mắt sợ hãi có, căm hờn có, nhưng ánh mắt con hoẵng nhỏ chiều hôm ấy đã làm ông bỏ nghề. Lúc ông bước tới nhặt xác con hoẵng, ông nhìn thấy trong khoé mắt nó đang nhỏ xuống những giọt nước mắt nóng hổi.
Đêm hôm ấy trời mưa rất to. Mưa suốt một tuần liền. Ông về lều, nằm đó và sốt suốt những ngày mưa. Sau đó ông ta gác súng, bỏ hẳn việc săn bắn. Khi ông tình cờ quay lại nơi con hoẵng bị bắn, ở đó mọc lên hai cái cây nhỏ.
Có một lối đi nhỏ từ cái hồ, đi lên cao nữa là một đoạn đường bằng phẳng trên đỉnh của dãy núi, nó hõm xuống giống như một cái yên ngựa từ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh những thung lũng xung quanh. Bốn bề gió thổi quanh năm, theo reo rì rào.
Tôi ngồi trong lều nhìn ra ngoài. Mưa trắng trời, những cơn mưa rừng rất lạ, nước trong vắt và mát rượi, vị ngọt và trong lành của những hạt nước mưa như một vị thuốc vậy. Xung quanh tĩnh mịch chỉ một màu xanh của rừng với màu trắng của cơn mưa ập tới. Tôi nhìn ra ngoài thấy lòng dịu lại, từ từ trống rỗng và cảm giác mặc kệ thế sự bắt đầu xâm chiếm trong tôi.
Tôi ngồi trong căn gác nhỏ giữa thành phố. Mưa cũng trút nước lên mái tôi át mọi âm thanh xung quanh. Tôi nhìn những giọt nước mưa chảy theo mái tôn và rớt xuống dưới, tất cả mải miết như một quy trình vậy. Tôi ước ao gì những phiền muộn trong lòng cũng có thể chảy xuống và trôi theo dòng nước mưa kia vậy.
Tôi bước ra khỏi tàu điện, đây là một đoạn ở trên cao. Từ ô cửa kính của trạm Technology Building, mưa trắng trời và dưới kia, hàng trăm chiếc ô đủ màu che từng người chạy vội đi. Những cơn mưa, những hạt mưa, những dòng nước, tất cả đều trôi đi, nhanh hay chậm, đều chẳng thể quay ngược lại. Nó chỉ còn một con đường ra chảy ra suối, suối đổ ra sông rồi sông đổ ra biển, cứ thế mải miết như một định mệnh.
Rồi tôi lại quay lại con đường xưa cũ. Tôi theo dấu chân những chiến binh xa nhà. Tôi nhặt những bông hoa nghệ rừng, những giọt nước mắt chiến binh xưa. Tôi đứng cạnh hai cái cây nhỏ, nơi nước mắt của chú hoẵng nhỏ nhỏ xuống năm nào.
Người ta nói, để đo một khoảng cách của nỗi nhớ. Người ta sẽ nhớ lại lần gặp gỡ cuối cùng để biết được nó dài hay nó ngắn. Tôi nằm đó, giữa tiếng thông reo. Hồn tôi bay bổng giữa không trung, giữa những nỗi nhớ da diết, giữa những cơn mưa rừng, giữa những tiếng đàn Piano, giữa những ly Tequila tối thứ hai, giữa căn phòng nhỏ nhìn ra cái hẻm trong cơn mưa chiều…
Hành trình tìm đến đỉnh Eccart, trong cơn mưa chiều, chẳng phải là mưa to hay mưa nhỏ, mà chỉ là, người ta nói, khi tới đỉnh Eccart, người ta sẽ tìm lại được con hoẵng của chính mình: thoắt ẩn, thoắt hiện, chạy rất nhanh, nhưng hay đứng lại giương đôi mắt tò mò để rồi bị bắn một nhát chí mạng và nằm xuống….
Huy Phong

Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Lãng đãng cuối tuần (12/7/2005)
  • Sóng sông danube (12/7/2005)
  • Những cái ngã ba (12/7/2005)
  • Khúc giao mùa (12/7/2005)
  • Những tháng ngày vắng (12/7/2005)
  • Listen to the sea (12/7/2005)
  • Phiên chợ ba tư (12/7/2005)
  • Tuổi 19, xa rồi thời con gái (12/7/2005)
  • ONLINE! (12/7/2005)
  • Hoa sữa (12/7/2005)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus