Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Tuổi 19, xa rồi thời con gái
Huy Phong12/7/2005

Đó là một buổi chiều mặt trời đổ bóng hoàng hôn đẹp kinh người. Anh éts em ét hẹn hò làm quả ngắm hoàng bên bờ sông. Em đứng tần ngần trước gương gần 20 phút để lựa cho được một quả váy cho hoành tráng. Vừa muốn mát mẻ vừa muốn thời trang nhưng yêu cầu lịch sự đứng đắn vẫn là tiêu chí số một. Cuối cùng, em lựa được quả váy trắng, cao quá đầu gối, coi như là đạt yêu cầu. Anh đến, mang theo bó hồng phấn, trông sến không tả được, nhưng em cũng không nói không rằng, chỉ e ấp ôm bó hoa lẽo đẽo đi theo anh. Tưởng là đón hoàng hôn bên bờ này sông, nhưng không ngờ anh lại thuê thuyền đưa em sang bên kia sông. 19 tuổi, em quá bé để hiểu rằng mỗi chuyến đi là một lần lầm lỡ. Mỗi chuyến đi là một lần nhớ mãi.

Khi sang bên kia sông, đã có một căn nhà nhỏ bên bờ sông với bếp núc sẵn sàng. Bao năm lăn lộn bên bếp trường đã dạy em phải hiểu rằng trong khung cảnh nhá nhem với tiếng quạ kêu sương xuống với ánh mặt trời đỏ rực phía xa xa thì con người ta cần phải ăn gì, uống gì. Bò nướng vỉ với vang đỏ nhập từ đất nước những chú gà Gô-loa cũng có thể xem là không tệ, phải không. Tráng miệng thì có trái cây ướp lạnh với xi-rô bạc hà phụ họa.

Khi cả hai bắt đầu nhấm nháp vị dai dai của miếng thịt bò thì anh đem ra một chai rượu nhỏ, mà đến bây giờ, khi mà cả hai đã không còn là của nhau nữa, em vẫn không biết nhãn hiệu. 19 tuổi, em lần đầu uống cái thứ nước uống cháy cổ ấy, nó cay, nóng, cháy bỏng, khi nuốt qua cổ thì còn đọng lại vị đắng và, thật sự, em không muốn thừa nhận, nó có vị ngọt ngọt khó tả. Đến ly thứ hai thì bản nhạc lên đến đoạn cao trào, bản valse của nước Weber càng thêm phần cuồng nhiệt với những vòng quay mà chiếc váy ngắn của em nó không thể tả hết sự quyến rũ của bản nhạc.

Ly rượu thứ ba đến với em khi bản nhạc valse sắp kết thúc nhường cho khúc nhạc nhẹ nhàng, với ly rượu trên tay, đôi chân em không còn điều khiển được nữa. Nó đi theo tiếng nhạc và sự dìu dắt của đôi chân lạ, nó đi vòng vòng quanh sàn nhà với muôn vào vì sao bay trên đầu em. Rồi em tan ra như những bông tuyết bay bay giữa không trung lạ. Em nằm đó, nước mắt rớm ra, cả thế gian vỡ òa với hương men lạ phảng phất....

Chiều nay trong căn gác nhỏ giữa thành phố lạ, em nằm một mình với đôi môi khô ráp. Bản tin chiều không làm xua đi cái không khí chuẩn bị giáng sinh. Mình em nơi phố lạ với nỗi cô đơn vây quanh. Bên tai em những thông tin của sự vồn vã trôi đi. Phần tiếp theo của bản tin là chương trình ca nhạc. Tim em như thắt lại khi bên tai em là đoạn mở đầu bản nhạc ngày nào. Invitation to the dance, cái tên mang đậm tính mời gọi. Em cũng không hiểu hết ý nghĩa của nó. Nhưng hôm nay thì em hiểu, khúc dạo đầu với những âm điệu đơn giản, nhẹ nhàng như những lúc anh tìm đến em, ca tụng em. Đến phần cao trào với những vần xoay tình ái, em vẫn chưa nhận ra rằng, kết thúc nào rồi cũng giống nhau. Bản nhạc này cũng thế, nó cao trào, nó đam mê, nó vồn vã và kết thúc buồn, lặng lẽ, phải không anh?

Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Lãng đãng cuối tuần (12/7/2005)
  • Sóng sông danube (12/7/2005)
  • Những cái ngã ba (12/7/2005)
  • Khúc giao mùa (12/7/2005)
  • Những tháng ngày vắng (12/7/2005)
  • Listen to the sea (12/7/2005)
  • Phiên chợ ba tư (12/7/2005)
  • Những bài mới hơn
  • ONLINE! (12/7/2005)
  • Hoa sữa (12/7/2005)
  • The Lover (12/7/2005)
  • Sex is zero (12/7/2005)
  • Ba tôi, kẻ cắp xe đạp (12/7/2005)
  • Care Love (12/13/2005)
  • Xuân đang về (12/13/2005)
  • Linh tinh cho mỗi ngày (12/13/2005)
  • Họ đang sống như thế nào (12/13/2005)
  • Học cách yêu thương (12/13/2005)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus