Cũng con đường đó, góc phố đó, dòng nước đó, nhưng hôm nay anh có em. Anh có em bên cạnh cho những ưu phiền qua mau. Trời u ám nhưng anh không buồn. Trời u ám nhưng anh thấy hạnh phúc, những hạt mưa phùn tung tăng trên tóc anh khiến em bật cười: mai sau khi tóc anh lấm tấm thế này, liệu còn dám dắt em đi lang thang dưới trời mưa thế này không. Anh chỉ cười, nhéo mũi em, rồi nhìn nghiêm vào mắt em: liệu em có dám đi với một ông già mà tung tăng thế này không.
“Trời mưa to không em”, câu hỏi rơi vào im lặng, anh ngồi đây giữa tiếng quạt gió chạy ong ong như những nỗi nhớ đang âm ỉ trong lòng.
Quán ốc bên góc phố, những con ốc nằm ngon lành giữa những lá chanh, lá xả và cuối cùng kết thúc trong bát nước mắm gừng. Anh bật cười khi em trả lời anh câu hỏi “ai bảo nhạt như nước ốc”: “người ta cho muối vào nước luộc ốc đấy”. Và anh bắt đầu ba hoa với em về nấu nướng.
“Bữa cơm, quan trọng nhất là cơm, là gạo, là cách nấu, nó là nền tảng cho hai chữ bữa cơm. Gạo ngon, cơm dẻo, chỉ cần ăn với muối cũng ngon. Sau cơm là nước chấm. Phàm ăn gì cũng cần phải chấm một chút, sẽ dậy mùi thức ăn. Nước mắm ngon thì nguyên chất, thích dễ ăn thì thêm tí chanh. Sáng tạo thì có nước mắm gừng chanh tỏi ớt. Vậy đấy, nước chấm mà ngon, thì không cần thức ăn”. Anh nhìn em, chợt hỏi “cuộc sống cũng vậy, gia vị là rất quan trọng, nó không làm người ta nhàm chán.
Em im lặng, lơ đãng nhìn mưa rơi bên thềm, ngoài kia, những đôi đang đi với nhau dưới những cái ô đầy màu sắc…
Những dòng chữ lộn xộn, những tình cảm lộn xộn, những suy nghĩ lộn xộn giữa tỉnh giữa mơ của anh làm em bật cười…Ngày mai, chỉ ngày mai thôi, anh lại chuẩn bị đến với em thêm một lần nữa, để làm em mỉm cười, một nụ cười giữa những bộn bề của cuộc sống…
Huy Phong |