“Tôi không hy vọng nhiều về anh nên cũng không thất vọng về anh”. Sếp trực tiếp kết thúc bài thông báo rằng sáng mai tôi sẽ chính thức rời cương vị của mình để tự do trên con đường của mình. Tôi không shock, tôi được cuộc sống dạy cho đến chai lì trước các biến cố. Tôi chỉ thấy thất vọng về lòng tin, lòng tin của mình với những điều tưởng chừng là vững chắc. Khi mình quyết định bỏ hết các cơ hội để cùng sát cánh kề vai cho những khó khăn trước mắt thì mình bị loại ra. Một cách không chính thức, một cách không thông cảm.
Đã gần 8 năm lang bạt, không sống chung với gia đình, đồ đạc cá nhân đơn giản, gom hết chỉ hết 1 vali. Ngủ một giấc đến sáng. Sáng hôm sau, vào công ty, vẫn cho anh em triển khai công việc bình thường. Nghĩ sao mà còn bày đặt đố vui, làm thơ con cóc mỗi người một câu, không khí hết sức vui vẻ.
Rồi trợ lý giám đốc vào, kêu tôi vào phòng. Không ai trong công ty biết chuyện gì, sếp trực tiếp đi công tác từ sáng để tránh khó xử. Tôi ngồi xuống ghế, ông trợ lý bắt đầu “hôm nay…”, tôi vội cắt ngang “da. Em biết rồi”, ông đỏ mặt khẽ to tiếng “tốt, thế thì giải quyết lương luôn. Bàn giao công việc, gói ghém đồ cá nhân, đến 5h chiều phải dọn hết đồ cá nhân bên nhà trọ và từ nay hạn chế gặp anh em trong công ty”.
Lúc này phía bên ngoài, các nhân viên im bặt. Tôi mỉm cười, bước ra. Anh em nhốn nháo.
Tôi, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng không khỏi tránh một cảm giác rất lạ, lần đầu trong đời. Ôm cái hộp giấy, lượm những thứ quen thuộc trên bàn làm việc, cây viết, quyển lịch. Một cảm giác bùi ngùi. Anh em cản lại, người chạy vào gặp trợ lý chất vấn, kẻ đòi giữ lại đợi sếp trực tiếp về. Tôi lắc đầu. Thật chứ, xưa đến giờ toàn xem phim Hồng Kông, quen với cảnh mỗi khi có ai thôi việc (nói thẳng ra là bị đuổi) đều ôm một cái hộp đi từ phòng làm việc ra ngoài. Không ngờ, tôi lại vào cảnh đó, thật khó tả, vừa buồn, vừa cười.
Ra đến bên ngoài, tôi bỏ hộp đồ cá nhân lên trên cái Vali, cột vào xe. Hít một hơi dài. Kim đồng hồ chỉ 9h sáng. Trời trong xanh. Thoáng. Tự do.
Một cảm giác rất lạ, lần đầu tiên trong đời ập đến. Tự do, lo lắng, trống rỗng, lo sợ. Tất cả đều có, vì xưa nay, mọi việc do tôi chủ động, nay bị một cú, trở tay không kịp.
Mới tuần trước từ chối một công việc khởi điểm 400$, nay ra đi với 400k vnđ thật là không bút nào tả xiết cảm xúc. Ai đã từng một lần có cảm giác này, thật sẽ hiểu…..
Huy Phong |