Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Xe lửa
Huy Phong2/26/2007

Chuyện tình của chúng tôi được bắt đầu từ một lần gặp gỡ tình cờ trên xe lửa, trên một chuyến đi bất ngờ của cô ấy đi offline với bạn của tôi. Khi đó, trên toa tàu, không khí có vẻ mệt mỏi vì chuyến đường dài. Khói thuốc, tiếng khóc của con nít, cả mùi nước *** của mấy đứa nhỏ đái dầm nữa. Cô gái ngán ngẩm chửi thầm những người hút thuốc bất lịch sự kia và thở dài ngao ngán. Bất ngờ, có bàn tay nào đó đặt lên vai cô. Cô hoảng hồn quay lại, miệng há hốc...

Xin giới thiệu một chút về chuyến đi offline này của cô, cùng đi với cô còn có cô em họ Khắc Duyên. Cái cô em họ của cô, với cái tên cực kỳ ấn tượng Khắc Duyên đã làm chao đảo bao chatter, vì với luận điểm "Em xung khắc với tình duyên ngay từ cái tên" đã khiến cho bao chatter gầm lên đòi chứng minh điều ngược lại. Lúc này cả hai chị em cô đều mệt mỏi, và để tránh tê chân, hai chị em lúc đứng lúc ngồi trông khá khó coi nhưng ai trong tình cảnh này đều có thể thông cảm được. Hành lý hai cô mang theo không nhiều ngoài một túi xách đựng đồ chung và mỗi người mang theo 1 túi nhỏ đựng quà. Khi 2 chị em cô cùng đứng lên để nhìn ra cửa sổ trông theo từng đàn bò đang gặm cỏ bên đường thì cô có cảm giác có ai đó sờ tay lên vai mình. Cô quay lại, và há hốc miệng vì không thấy ai cả...

Cô trấn tĩnh an ủi bản thân vì có khả năng bản thân cô bị đánh lừa do ảo giác. Hai lần như thế cô đều quay lại nhưng không có và cô yên tâm là do ảo giác. Khi tàu chạy qua đường hầm, trong khoảnh khắc ngắn ngủi không đủ cho một người đàn ông có thể tán tỉnh thành công một phụ nữ, hay không đủ cho một trái trứng được luộc chín, nhưng cái cảm giác cô bị vỗ vào vai bên kia rõ ràng đến mức cô biết rằng không phải là do ảo giác, cô hét lên một tiếng, sau đó nghe một tiếng bốp và nghe tiếng người đổ vật xuống sàn tàu và sau đó là những âm thanh hỗn độn bao gồm các bà la lối, các ông chửi thề, chó sủa, con nít đòi ăn, con nít đòi bú và cả tiếng la oai oái của bà mẹ trẻ bị con nó tè vào người...Lúc này, tàu ra khỏi đường hầm....

Tôi tò mò lật trang sách thì thấy mất một tờ ngay sau tờ đầu tiên. Chuyện là thế này, hôm kia, sau khi tôi leo lên gác dọn dẹp lại cái gác xép để kiếm chỗ riêng tư cho riêng mình thì tôi phát hiện ra một hộp sắt tây trong đó có một cuốn sổ tay gáy cứng ở ngoài đề NKCTY_HPNT và một số thứ linh tinh: vài viên thuốc ho ngậm có tuổi đời đến hơn 20 chục năm, mấy lá thư tay. Nhưng cuốn sổ làm tôi tò mò nhất, càng đọc, tôi càng thấy bị cuốn vào câu chuyện. Tôi nghĩ là tôi cần chia sẻ với ai đó chuyện này, rồi bạn tôi rủ tôi đem chuyện đăng lên mấy diễn đàn đông người, có thể sẽ có người biết đến câu chuyện này thì sao. Tôi cũng làm thử, và bây giờ, xin mọi người tiếp tục lật sang trang tiếp.

SG ngày tháng năm...
Hôm nay tôi nhận nhiệm vụ đi tiếp bạn của một anh trong hãng. Tôi phải ra ga lên tàu về thành phố của hai cô gái kia rồi đón lên cho anh bạn. Trước giờ xuất hành khoảng 1h tự nhiên trong lòng tôi nóng như lửa đốt và hăm hở đi ngay. Chuyện lửa đốt thì tôi nghĩ không lạ vì một thằng con trai đang tuổi muốn yêu lại chưa mảnh tình vắt vai nào hăm hở là lẽ thường tình. Mất nửa tiếng gửi xe tôi mới loay hoay đi mua vé tàu và hăm hở lao lên, lúc chen lấn lộn xộn tôi có cảm giác có ai đó sờ mông tôi thì phải nhưng cái hăm hở làm tôi quên béng đi cái cảm giác bị lợi dụng lúc đó. Tàu chạy gật gù với những đoạn chạy chậm chạp để cho vài người nhảy lên. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp khi tàu đến ga đúng giờ, tôi cầm vé khứ hồi trong tay mồ hôi rịn ra và sốt ruột vì giờ G đã đến mà người đẹp chưa xuất hiện. Nét buồn trong tôi khó mà bút mực nào có thể tả xiết, sự thất vọng và buồn bã càng dâng cao trong lòng khi tiếng còi tàu báo hiệu chuyến trở về sẽ thực hiện trong giây lát.

Người ta nói “Tâm tịnh hay tâm động”, còn tôi lúc này mệt mỏi chán chường lại nghe đủ thứ âm thanh như chợ vỡ trên tàu khiến tôi không thể nào nhắm mắt lại, chỉ nghĩ đến bộ mặt căm hờn của anh chàng cùng hãng là tôi ngán ngẩm rồi. Ghét quá, tôi bèn quay trở về với trò chơi quen thuộc, đó là quan sát người khác và bắt đầu xem bói cho họ, tất nhiên, là chỉ xem và bình giải cho mình thôi. Chà, xem nào, trước hết là anh chàng thư sinh ngồi ngoài cửa. Áo sơ mi, bút giắt ngực, quần là lượt cẩn thận, chỉ có tôi là không đi giày tây mà đi một đôi săng-đan cũ rách quay hậu. Tay chân trắng trẻo, nét mặt vô hồn. Trong một thoáng tôi rùng mình suy nghĩ và trong đầu hiện ra kết quả xem tướng:”Chàng bạch diện thư sinh tuổi áng chừng qua năm 20 tuổi một chút, có lẽ tuổi Mùi hoặc Ngọ. Dáng dấp thư sinh nhưng có nét gian trá bên trong ánh mắt và nét mặt, khó gần. Tuy nhiên với một cách tổng quát thì có vẻ như là người hiền lành, tuy nhiên nếu không biết cách kiềm chế thì có thể lao vào lòng luân lý nay mai. Bàn tay có vẻ như để dùng để cầm bút kia thực ra cái vết hằn do cầm bài tây quá nhiều cho thấy người này cờ bạc nhiều hơn đọc sách. Đôi săng-đan này là do mới thua đôi giày vì rằng bàn chân thì trắng quá, nếu đi săng-đan thường xuyên thì không thể trắng thế được.”. Để kiểm tra tính xác thực, tôi bước lại gần anh ta “Anh cho mượn cái viết”, anh ta bối rối gãi đầu “Chỉ có cái nắp thôi, trông cho trí thức ấy mà”, “chắc cái kính này cũng không phải kính cận”, “Ừ”. Tôi lặng lẽ về chỗ ngồi. Rồi hình như ba bốn tháng sau, khi đọc tin trên báo tôi nhận ra anh ta bị xử tử hình vì tội giết người cướp của để đi đánh bạc. Nhưng cái nhìn nhận sai lầm của tôi chính là thái độ của anh ta: anh ta đã tốt nghiệp đại học loại ưu, nhà giàu, cận nặng và hay đi vớ (bít tất) trong khi đi săng-đan, anh ta gọi là đôi vớ may mắn, cái hôm tôi gặp anh ta là hôm anh ta thua đôi vớ, chứ không phải đôi giày tây làm từ Ý. Trong quyển sổ kinh nghiệm sống của tôi lại ghi thêm một dòng nữa “Thêm một người nữa ra đi do không kiềm chế được bản thân, và cuộc đời, nhìn vậy chứ không phải vậy”.


Đọc tới đây thì tôi có tin nhắn của bạn gái tôi “Anh ơi, ăn cơm trưa chưa”. Tôi bần thần gấp cuốn sách lại.

Tôi và bạn gái quen nhau cũng lâu, tính tình thì hợp nhau, chỉ có điều hình như tôi có cảm giác rằng tôi hơi “quên” cô ấy một chút. Nhưng tôi không quan tâm nhiều lắm đến việc này, mãi sau này, tôi mới biết đó là những sai lầm chết người. Nhưng đó là việc của sau này, còn hiện tại, tôi cứ băn khoăn mãi về cái khoản nhìn người kia. Tôi chạy ra đầu hẻm mua một cái bánh mỳ, rót một ly cối nước lọc, bật nhạc lên. Tiếng jimmy nguyen cất lên rè rè sau đoạn dạo “...Ngồi nhìn mây trôi mãi, trôi về nơi xa xăm mịt mù, trong cơn mơ chiều nay gọi thầm tên em. Những ước muốn mong chờ...”. Gạt trong đầu mình những suy nghĩ vẩn vơ tôi tiếp tục cuốn sổ tay...

“Tôi tiếp tục quan sát người thứ hai, thật tình thì tôi cũng không có thời gian để mà quan sát hết, thường thì tôi chọn những người có cá tính để quan sát. Và người thứ hai này là một cô gái. Cô ấy đang ngồi lặng lẽ trong góc, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào làm nổi bật một khuôn mặt khá xinh, cô ấy mặc một cái áo màu xanh mà hai vạt áo được xếp chéo vào nhau chứ không phải kiểu bình thường, cố nhìn cũng không thấy nút áo đâu. Cái quần jean đen, giày thể thao, khuôn mặt khá “dữ”, tôi tự cho là vậy. Tôi bắt đầu suy luận: con nhà khá giả, khá tiểu thư, ăn cọng giá chắc phải bẻ làm đôi. Khá kiêu căng, tướng khó mà chịu khổ được. Nhưng tôi lại bị chổng vó một lần nữa, khi một anh bạn cùng hãng đã quen cô ấy, quen vài năm, hai người cưới nhau, sống hạnh phúc. Điều đáng nói là cô ấy đúng là con nhà khá giả, nhưng không tiểu thư. Còn anh bạn cùng hãng của tôi thì gia đình thuộc loại “bèo nhèo” nhưng cô ấy vẫn chấp nhận. Lần thứ hai liên tiếp trong cuốn sổ của tôi thêm vào dòng “Cuộc đời nhìn vậy chứ không phải vậy, có những cách hành xử xuất phát từ tấm lòng, nó thật với bản chất, đôi khi làm đau lòng nhưng hạnh phúc chỉ dành những điều thật thà”. Viết như thế, vì nếu có dịp tôi sẽ trình bày chuyện tình của hai anh chị này cho mọi người nghe, cũng thú vị.

Đang loay hoay tìm người thứ ba thì mắt tôi bị gây chú ý bởi hai cô gái phía bên phải tôi. Có vẻ như họ đang cố tình vận động cơ thể để chuẩn bị thi đấu thể thao thì phải, hết cô này đứng lên thì cô kia ngồi xuống. Ờ, xem nào, mặt mũi cũng sáng láng quá, hớ hớ, cái bản tính nam nhi trong tôi lại trỗi dậy quên béng phận sự làm thầy bói của mình. Trong đầu đang tính kế hoạch để làm quen thì trên toa của tôi xuất hiện thêm một vị hành khách nữa. Một người đàn ông với khuôn mặt trông hơi ngố nhưng toát lên vẻ hiền lành trừ việc ông ta đang say. Với mọi người đàn ông say xỉn trên thế gian này, việc ông ta lên xe lửa, đi xe buýt hay ngủ gật trên máy bay cũng không thể làm tôi nhíu mày ngước lên. Còn lần này thì tôi phải chú ý quan sát. Vì sao ư, xin các bạn đừng hiểu lầm là tôi quá tò mò hay mê đàn ông, mà vì ông ta khật khưỡng lừ lừ đi vào chỗ hai cô gái mà tôi đang hờ hờ tính cách làm quen. ”


Đến đây thì một tuồng chữ khác chen vào “Anh, để em viết tiếp từ đoạn này nhé.” Tôi đoán đây là cuốn nhật ký ghi chung, nhưng được ghi sau khi hai người đã quen nhau và thân nhau ghê lắm.

“Sàigòn ngày tháng năm
Internet, là cái thứ mà người ta dùng để tả một cái thế giới gì đó rất hay, ảo mà thật, đủ thứ hấp dẫn, đó là những gì tôi nghe nói lại. Ngày tôi lắp đặt cái cùi bắp (Ờ, tôi thích gọi cái vi tính của tôi là cái cùi bắp, còn vì sao ư, để tôi kể cho bạn nghe sự tích cách gọi này vào một dịp khác nhé), ừ thì cái ngày tôi được lắp đặt cái cùi bắp thì anh chàng kỹ thuật viên cài luôn cả phần mềm Y!M. Tôi lọ mọ lên mạng và sự nghiệp chat chít bắt đầu. Cô em họ Khắc Duyên cũng được dùng ké, hai chị em dùng chung nick, cũng vui vui. Bị cuốn hút bởi một người ở thành phố bên cạnh, anh chàng Tony chat chit dễ thương, có vẻ hiền lành. Con bé Khắc Duyên có vẻ bị cuốn hút, và trong một lúc sơ hở bị khích bác, tôi phải đi hộ tống con bé đi gặp chàng Tony của nó...

Đọc tới đây thì tôi thấy bìa phải của trang giấy có đính kèm một lá thư nhỏ với dòng chữ ghi chú của cô gái “thư quan trọng”. Tôi tò mò mở cái “thư quan trọng” ra xem thế nào

“Em, em có biết vì sao anh có thể nói lời tha thứ như thế không? Điều anh tâm sự sau đây có liên quan đến em, bản thân em và cả những suy nghĩ của em nữa. Như anh đã nói, trong người mình luôn tồn tại hai con người đối nghịch nhau. Và đến một cái lứa tuổi nhất định, sự buông thả hay còn gọi là sự dễ dãi với bản thân sẽ trỗi dậy và cơ thể sẽ để mặc cho nó buông xuôi theo cảm xúc.Tính ỳ tâm lý sẽ kéo dài và nó liên quan đến từng lĩnh vực cụ thể. Khi em còn đi học, một bữa em phát hiện ra một môn nào đó gây hứng thú cho em, hoặc đơn giản hơn, em mê chơi game, sự dễ dãi cho bản thân sẽ làm cho em có thể bỏ mặc việc học hành và những lời khuyên cũng như lý trí chỉ để thỏa mãn cái tôi duy nhất của em.
Vấn đề lúc này của em là như thế, nó sẽ qua nhanh chóng nếu em lấy lại được thăng bằng và cần làm những gì là cần thiết. Anh tặng em bài “Đêm thấy ta là thác đổ” của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn nhé. Đây là một bài hát nói lên tâm trạng giằng xé của một người đang muốn vượt qua cái tôi và thoát khỏi tính ỳ của chính bản thân mình.

Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa

Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ chưa
đời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do
Nhiều khi bổng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố kia tôi về ...

Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe ...

Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
đời ta có khi là đóm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya

Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
đời tôi có ai vừa qua
Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
tôi nghĩ quanh đây hồ như
đời ta hết mong điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ thờ


Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quì
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia

oOo

Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa Tường Vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa

Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ chưa
đời ta có khi tựa lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do
Nhiều khi bổng như trẻ nhớ nhà
từ những phố kia tôi về ...

Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe ...



Em hãy nghe xem:”Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ/tôi nghĩ quanh đây hồ như/đời ta hết mong điều mới lạ/Tôi đã sống rất ơ thờ”....

Tôi ngồi thừ ra và với tay mở mp3 ra nghe, trong lòng quặn thắt, lá thư viết tự bao giờ, nhưng hình như dành cho chính tôi vậy....Tôi với lấy cái phone và bắt đầu một tin nhắn “Lòng tôi có đôi lần khép cửa.Rồi bên vết thương tôi quì.Vì em đã mang lời khấn nhỏ.Bỏ tôi đứng bên đời kia


Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
Danh sách bài viết
  • stranger - Song Thuan(4/20/2007)
  • Bài viết
    Bài của Song Thuan (4/20/2007)

    stranger
    em chao anh a,em xin loi anh nhung k hieu sao, em de feed la web cua Bui Khuong Ha nhung cu moi lan nhap chuot la em lai vao web cua anh. Coi nhu em co duyen doc bai viet cua anh vay a. Em chao anh a. khong biet sang mai day,chuyen la nay con xay ra khong nua...              
     
  • Những bài cũ hơn
  • Đêm nghe biển hát (12/1/2005)
  • 3h (12/1/2005)
  • Giấc mộng (12/7/2005)
  • Thời gian (12/7/2005)
  • Cúc đại đóa (12/7/2005)
  • ADSL (12/7/2005)
  • Sân ga (12/13/2005)
  • Về vội (12/13/2005)
  • Con ngoan (12/15/2005)
  • Chuyển khẩu (12/15/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Tạm biệt (7/23/2012)
  • Những chiếc lá phong (7/23/2012)
  • Những đoá hoa vàng bên bờ sông (8/14/2012)
  • Câu chuyện số 1: Tiếng kèn dưới chân toà nhà 101 (10/31/2013)
  • The Citadel (7/31/2014)
  • Thì thầm trong vườn (4/6/2015)
  • Bồ công anh trong gió (5/31/2015)
  • Quán cafe Hoa Diên Vỹ (8/10/2015)
  • Hành tây (4/12/2016)
  • Bữa tối (4/14/2016)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus