Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Đêm nghe biển hát
Huy Phong12/1/2005

Chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô theo sóng khiến anh thấy cả người mình chao đảo. Cô ngồi đối diện anh, mái tóc bị từng đợt gió biển tạt vào xõa ra, bay ngược ra phía sau càng anh càng thấy ngợp.
- Chà, hôm nay gió mạnh quá, bác lái thuyền phân trần dùm ông trời.
- Không sao đâu bác, càng thú vị mà, cô cười rất tươi với bác lái thuyền
- Mà ngoài kia khách sạn quá trời, sao không ở, lại chui vô xóm chài chi vậy, bác lái thuyền rút điếu thuốc ra nhìn cô.
- Dạ, rồi cô cười nhìn ra xa xa
Cô vẫn hay dạ một tiếng rồi thôi như thế, với mỗi câu chuyện mà cô không muốn kéo dài thêm hoặc không muốn nói gì, cô thường dạ một tiếng rồi thôi. Anh quen cô riết rồi cũng chịu cái tính này, mặc dù đôi lần anh cũng cụt hứng lắm khi đang cố chia sẻ gì đó với cô.
Lần đầu biết cô, điều đầu tiên anh cảm nhận là khô khan, cứng rắn, cực kì khó chịu vì nó trái với tính cách của anh. Anh thích tuýp phụ nữ lãng mạn, nhẹ nhàng và ‘dễ bảo’. Cô yêu biển lắm, đó là cô thú nhận với anh như thế, cô bảo, biển và nhất là khi biển hờn giận, nó dữ dội lắm, gào thét và mạnh mẽ, sẽ át hết đi những đau thương và muộn phiền. Cách đây một tuần, cô email cho anh, cụt lủn: “tuần sau em về, đã lâu rồi em không đi biển, anh book phòng cho em chỗ nào có thể nhìn ra biển”. Anh ậm ừ rồi email hồi âm lại là đã book rồi. Sáng nay anh ra sân bay đón cô. Cô xuất hiện trước mặt anh với một cái váy kiểu kiểu, một cái nón rộng vành, vài sợi tóc lòe xòe ở trán. Anh đứng ngây người ra nhìn cô.
- Anh có định xách dùm em cái vali không nào, cô cong môi lên.
- Ờ ờ, anh luống cuống đỡ lấy cái vali.
- Em, em, anh lắp bắp, là là
- Là là cái gì, cái hình em gửi cho anh qua email là đứa bạn em.
Anh véo đùi mình một cái thật mạnh.
- Anh ngốc lắm, thời buổi này còn gửi hình thật qua mạng, cô cười vang lên. Nào giờ nói em nghe, khách sạn anh book cho em ở đâu nào.
- À ừ, anh hắng giọng, em nghe này, ừ, anh đã hỏi xóm chài ngoài đảo rồi, mình sẽ ra ngoài đó ở chung nhà với một hai ông bà già ngoài đó, mình sẽ đi cá với họ, mình sẽ...
- À, em hiểu rồi, sao anh không nói trước
- Ừ thì anh biết em cũng thích cái gì đó khác khác là lạ một chút, và với tính cách của em, anh nghĩ em sẽ thích
- Tính cách của em có vấn đề gì à
- Thì không có, nhưng anh nghĩ là, giờ này, ra đó, nghe sóng biển vỗ ban đêm, sẽ mạnh lắm, mấy hôm nay có gió lên...
Vậy là anh và cô đang ngồi đây, trên chiếc thuyền ra xóm chài. Như đã đặt trước, anh và cô sẽ ở chung nhà với một hai ông bà già. Nhà có hai gian ở, một nhà bếp. Hai ông bà có một người con trai, nhưng anh ta đi làm xa rồi, anh và cô sẽ ở trong phòng của con trai của ông bà.

Đêm xóm chài thật vắng và trở nên thật nhỏ bé trước màn đêm, bóng đen và biển vắng như nhấn chìm cả xóm nhỏ với những con người trong đó. Ngoài bãi sau của xóm chài một dải cát chạy dài và như biến mất trước các đợt sóng va vào bờ. Tay phải anh xách cái đèn bão, tay trái anh vác cây đàn ghi-ta. Cô im lặng sóng bước với anh, cô móc cánh tay vào tay cầm đèn của anh. Bốn cái chân trần ghi từng dấu trên cát đều đặn và từng đợt sóng xô vào xóa dần đi. Hai cái bóng lầm lũi bước đi, ánh đèn cuối cùng của xóm chỉ còn là một vệt mờ sau lưng hai người.

Cô và anh ngồi đối diện nhau, ở giữa là cái đèn bão. Trong bóng đêm mờ mịt với tiếng sóng biển, cái đèn bão be bé nhưng sao nó ấm áp đến thế, dường như, khi xung quanh là màn đêm vói bóng đen vây quanh, chỉ cần một nguồn sáng, cũng đủ để làm ấm lòng và vững thêm niềm tin cho người ta. Cô cầm cây đàn guitar lên, bắt đầu bằng bản Serenade của Schubert. Tiếng đàn mềm mại, da diết, anh yên lặng nghe và nhìn cái ngắm nhìn khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô lúc này có vẻ gì đó trang nghiêm và có phần lạnh lùng, chỉ có ánh mắt nhìn theo nhịp tay bấm các nốt nhạc trầm bổng.

Cô xa nhà, không có bạn bè nhiều, những thằng choai choai thì chỉ nhìn mắt nó là biết cái vẻ của nó chỉ chực muốn ăn tươi nuốt sống cô, còn bọn con gái thì chúng nó ghét cô ra mặt với vẻ đẹp và cả sự đưa đón của người đàn ông sang trọng mà cô đang quen biết. Nghĩ cũng lạ, một cộng đồng người Việt với nhau, mà sự đoàn kết nó yếu thế, cô đâm sợ luôn cuộc sống bên này, chỉ chực chờ ngày tốt nghiệp để về. Rồi cô gặp anh, những điều khó xử, khó nghĩ, được anh lắng nghe chăm chú. Ngày cô dứt khoát chấm dứt quen biết với người đàn ông kia thì cô vào kì nghỉ, với số tiến để dành từ việc đi làm thêm, cô trở về nhà, và trước khi về nhà, cô ghé về thành phố biển thăm anh.

Cô vẫn đang say sưa với những nốt nhạc, còn anh, bắt đầu châm thuốc và móc chai rượu nhỏ ra. Anh biết cô vẫn có thói quen uống rượu một mình khi buồn, không nhiều nhưng anh vẫn nhắc nhở cô. Cầm chai rượu lên tu một miếng, cô nói với anh:
- Em mà uống một chút thì thấy mình tự tin, hành động sáng suốt
- Ừ
Anh ngồi sát bên cô, để mặc cây đàn và cái đèn bão cho nó tự tình với nhau. Ngoài kia sóng vẫn vỗ đều, mỗi lần lên đều kéo theo chút cát nhỏ mà những con dã tràng đang cố xe lại thành từng viên nhỏ nhỏ.
- Em uống thêm một chút nữa thì thấy mình mềm lòng anh ạ. Cô thì thầm với anh.
Anh vẫn ngồi yên, đưa mắt nhìn vào bóng đêm trước mặt, nơi những cơn sóng đang thì thầm với nhau những chuyện yêu đương. Cô nghiêng đầu vào vai anh.
- Uống thêm một chút nữa anh ạ, em thấy mình dễ dàng tha thứ cho ai đó. Cô dành lấy chai rượu từ tay anh.
Anh vòng tay qua kéo sát cô bên mình. Sóng đã đưa mép nước đến sát bờ, nơi hai người ngồi. Anh đưa tay qua đầu cô, khẽ xoay cô lại. Biển vẫn nhịp nhàng đưa sóng vào bờ, những con dã tràng vẫn cặm cụi xe cát, anh vẫn im lặng, cô cũng thôi nói. Tự nhiên cô thấy mình nóng ran khuôn mặt. Cái cảm giác nhột nhạt do râu của anh cạ vào má tự nhiên khiến cô bật cười. Anh giật mình, xoay người lại đối diện phía cô, cả hai té nhoài ra, cô đè lên anh, cả hai lăn một vòng. Biển vẫn tỉnh bơ, không biết xấu hổ là gì, vẫn xô những cơn sóng càng lúc càng mạnh lên bờ, cuốn theo một nụ hôn của hai người ra xa với những biển khơi.

Anh nhìn đồng hồ, đã hơn 12h khuya, cả hai ướt như chuột, lóp ngóp mò về xóm chài. Anh đi tìm cái thùng đựng nước rồi đi ra cái bể nước chính xách nước về cho cô tắm. Tắm xong, đã là 1h sáng, một chút rượu, một chút nước biển, một chút men say mê nhau, một chút tò mò, một chút yên lặng của bóng đêm, một chút lạ lẫm khi bên cạnh mình là một thân thể nóng bỏng. Anh cố nín thở và dỗ dành mình vào giấc ngủ. Anh quay sang cô, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng hơi thở có vẻ không bình thường. Khẽ luồn tay xuống cổ cô, cô nhấc đầu mình lên và bên cạnh anh, cô rúc vào nách anh như một em bé. Chưa bao giờ thời gian qua chậm như lúc này, tự dưng trong đầu anh nảy ra ý nghĩ là thời gian ngay lúc này có thể ngừng lại được rồi. Anh chập chờn vào giấc ngủ, trong cái nửa tỉnh nửa mê đó, anh thấy mình bắt đầu vuốt ve tấm lưng cô. Bất chợt cô thì thầm vào tai anh “Sụyt, coi chừng ông bà chủ nhà nghe thấy”. Anh đưa tay lên che miệng cô lại.

Buổi sáng ngoài xóm đảo thật tuyệt, không biết là do lạ giường hay vì cái gì mà cả cô và anh sáng nay dậy từ sớm, chào đón bình mình bằng một cái nhìn e thẹn.Và khi gặp bà già chủ nhà buổi sáng với anh và cô và lời thì thầm “chúng tôi nghe thấy rồi” thì cô đỏ mặt bỏ chạy ra biển, mặc anh đứng ngơ ngác với 2 tô cơm chiên trứng cá trên tay. Cô gái với cái dáng tung tăng và mái tóc xõa bay bay trước mặt anh bỗng hóa thành con hải âu bay vào bầu trời xanh với tiếng nhạc da diết của bản Serenade vang lên.


Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài mới hơn
  • 3h (12/1/2005)
  • Giấc mộng (12/7/2005)
  • Thời gian (12/7/2005)
  • Cúc đại đóa (12/7/2005)
  • ADSL (12/7/2005)
  • Sân ga (12/13/2005)
  • Về vội (12/13/2005)
  • Con ngoan (12/15/2005)
  • Chuyển khẩu (12/15/2005)
  • Những đốm lửa hồng (12/21/2005)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus