Thế là một năm nữa sắp trôi qua, hồi chiều đi dọc đường Nguyễn Thị Minh Khai thấy bao nhiêu là hoa đào nở mà thấy nao lòng. Trời lại kéo mây đen nhỏ xuống những hạt mưa lạnh lẽo đến nao lòng. Tiếng ghi ta bản Hạ Trắng của Trịnh Công Sơn vang lên đâu đó làm cho mình có một cảm giác thật lạ. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra với mình, vui có buồn có trong năm như đang về…Đã bao nhiêu cái tết rồi từ khi mình nhận ra tết không hoàn toàn như những gì mình tưởng tượng. Đúng rồi, mình đã lớn, làm người lớn thì không được vui tết sao, lúc nào cũng phải lo lắng sao cho mình, gia đình mình có một cái tết với đầy đủ thủ tục lễ nghi cho hàng xóm khỏi chê cười sao. Bao nhiêu cái lo lắng khi xuân về rồi đã thành thói quen. Nhưng khi nhìn gương mặt mẹ rạng rỡ khi thấy mình về thăm nhà đã động viên rất nhiều cho mình.
Tuần trước, khi về nhà, đang ăn cơm, chợt bố quay sang tôi: “Hôm bữa có cái cô nào đó gửi mail cho con nhưng chắc là nhầm lại gửi cho bố”. Tôi còn đang ngạc nhiên thì mẹ nói là cái mail nói về bài Boulevard. À, thì ra là vậy. Một hôm lang thang trên các diễn đàn, tôi tìm thấy một bài cảm nhận về bản nhạc boulevard, thế là tôi email về cho mẹ với nguyên văn tác giả là một cô gái. Bố tôi đã nhầm một cô bạn nào đó đã gửi cho tôi. Mẹ tôi và bố tôi rất thích bài Boulevard do Dan Byrd thể hiện. Mẹ nói mẹ thích cái giai điệu và cái lời đầy ý nghĩa . Cái ngày tôi mở công ty, từ Sàigòn tôi phone về nói là gửi cho tôi cái máy tính. Nghe giọng cùa ba mẹ hết sức ủng hộ, tôi thấy ấm lòng vô cùng. Nhưng đó là cái máy vi tính duy nhất của nhà và cùa cả cái thôn xa xôi ấy. Tôi đã đem đi một cái gì đó vừa hãnh diện và vừa thân thuộc của gia đình đi. Xung quanh tôi giờ đây có đủ thứ máy tính nhưng chỉ cần một cái đem đi bảo hành là đã thấy thiếu thốn.
Gần một năm sau khi tôi đem cái máy tính đi, tôi lại đem máy tính về. Ngày trước, khi cái máy tính còn để ở nhà, vì sợ ba mẹ khó sử dụng máy tính, tôi viết một chương trình chứa tất cả các đường dẫn để có thể xem e-book, vào net, mở word, nghe nhạc, xem hình gia đình. Ngày về, lắp đặt xong, mẹ tôi kiểm tra, chương trình cũ. Mẹ tôi muốn nghe một bản nhạc, tôi mở dấu chân địa đàng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn do ca sĩ Khánh Ly trình bày. Âm hưởng, giai điệu bản nhạc thật tuyệt vời với “Ngựa buông vó, ngàn mây về ngang lưng trời…”. Rồi mẹ muốn nghe một bản nhạc tiếng anh, bản nhạc mà ngày trước ngày nào bà cũng mở nghe. Nhưng hôm nay, máy về, bà lại không thể nhớ ra bản nhạc đó tên gì. Thế là tôi tìm, tôi cố gắng hướng cảm xúc của mình theo cảm giác của mẹ. Hai tiếng đồng hồ với không một thông tin gì cụ thể, bằng một linh cảm nào đó, tôi mở bài Boulevard. Cả nhà vang lên một khúc nhạc hay nhưng buồn vời vơi. Không ai nói gì, nhưng tôi biết mẹ tôi nghĩ gì, vâng, âm nhạc và máy tính.
Chiều nay, tôi lại lên xe chạy hơn năm mươi cây số để về nhà, đâu đó đang mở bài Happy new year của ban nhạc ABBA. Một cơn gió thoảng qua đem đến một hương vị mùa xuân đang đến gần, mùi của cỏ non và hương trầm… Huy Phong |