Có một tấm hình mà tôi rất thích đã bị mất từ năm ngoái, đó là tấm tôi chụp một cái ngã tư khi trời đang mưa tầm tã. Trời mưa to và gió thổi rất mạnh, vài chiếc taxi vàng chạy vội bắn nước lên, những tán dù bị oằn đi vì gió bước vội trong hiên…Còn tôi, tôi đứng ngay cửa hàng Toàn Gia nhìn ra và chụp vội. Bên kia đường là một cửa hàng hoa tươi tôi hay mua, những cánh hoa đựng trong những chiếc xô xanh đỏ được tắm một bữa thỏa thê.
Bước vội sang đường, tôi chỉ tay mua một bông hồng như thường lệ. Nhét bông hồng vào trong người, tôi một tay che dù, chân đạp xe đi.
Tôi đi tìm một bức ảnh tương tự, nhờ vả bạn bè trên forum, nhưng không ai có thể cho tôi một tấm ảnh nào tương tự. Cái tấm ảnh quan trọng nhất, chính là tấm ảnh trong đầu tôi, không mờ, không phai, không thay đổi…và tôi cứ mải mê đi tìm tấm ảnh bị đánh mất. Tôi tự nhủ rằng, nó đã mất rồi, không bao giờ cơn mưa ấy lại mưa một lần nữa để tôi chụp lại khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc đã cho tôi biết thế nào là hạnh phúc.
Có một hình ảnh tôi không bao giờ quên, đó là khi em dứt khoát bắt tôi phải đi trước khi em làm thủ tục hải quan. Tôi đứng trên thang cuộn nhìn bóng em thấp dần…Tôi đã không chụp lại khoảnh khắc đó, nhưng tôi tin tấm hình đó là một trong những tấm hình buồn nhất mà tôi đã có…
Hai lần tôi nhìn thấy nước mắt của em, hai giọt nước mắt lên trên má, tôi đã không cầm được lòng mình, chỉ có trong tay tôi bàn tâm nhỏ bé, ấm áp của em…tôi cũng không chụp được tấm hình đó, chỉ có trong lòng tôi, một tấm ảnh đẹp, nhưng buồn.
Em hay nói, những thứ ngọt ngào làm người ta sẽ nhớ mãi, nhưng sẽ phát chát ngay ấy mà. Tôi mong em hạnh phúc, tôi muốn nhìn em hạnh phúc. Em hay nói, cuộc sống không như thế.
Người ta nói, 500 năm trước nếu chúng ta có duyên nhưng không đến được với nhau thì bây giờ sẽ đến với nhau. Nhưng nếu 500 năm trước chúng ta còn một đoạn nữa chưa xong thì bây giờ chúng ta cùng nhau chia sẻ với nhau cho đủ.
Anh muốn thấy em lần nữa, trước khi một khoảnh khắc nữa sẽ qua đời anh, một khoảnh khắc mà anh muốn thấy em ở đó, ở ngay trước mặt anh.
Cuộc đời như gió thoảng mây bay, không có nhiều chỗ trong cuộc sống này cho tất cả, không có thước phim hay hình ảnh nào đẹp như anh đã thấy em, nhìn em, ngắm em.
“Cũng chẳng để làm gì” – em sẽ nói thế, em đã nói thế, và em nghĩ như thế.
Cuộc sống không ở quá khứ hay tương lai, cuộc sống ở ngay giây phút này, khi anh viết cho em những dòng này, mong em sẽ thật hạnh phúc, phải hạnh phúc và nhất định hạnh phúc. Huy Phong |