Khi còn bé, mỗi khi tôi ra bến xe cùng mẹ tôi để về nhà ngoại thì bao giờ mẹ tôi cũng mua cho tôi một phần xôi khúc ngon tuyệt. Một lớp xôi bên ngoài một viên nếp to bằng nắm tay của tôi, bên trong là đậu xanh. Tôi còn nhớ mỗi lần ăn là tôi không dám ăn một mạch mà ăn từ từ từng hạt nếp bên ngoài, rồi từ từ ăn vào trong. Tôi ăn chậm đến mức mà leo lên xe rồi mà gói xôi vẫn còn. Có hai cách thưởng thức món ăn ngon: ăn thật nhanh kẻo người khác xin mất và ăn thật chậm để thưởng thức từng hương vị. Nhưng cũng có trường hợp món ăn ngon phải ăn nhanh mới ngon. Và đó là vấn đề khác, tôi sẽ nói ở một chỗ khác.
Rồi tôi lớn lên, dĩ nhiên con người thì ai chẳng lớn lên, chỉ là nhanh hoặc chậm thôi. Giã từ món xôi khúc ngon tuyệt ở bến xe tuổi thơ, tôi làm quen với các vị xôi khúc khác. Cũng là một món xôi khúc nhưng mỗi nơi làm một kiểu, mỗi nơi một hương vị. Nhưng tuyệt nhiên tôi không thể nào tìm được hương vị món xôi khúc ngày xưa. Chưa kể thỉnh thoảng lại bị chổng vó vì những biến tấu không thể tưởng tượng được.
Có một lần, cách đây chừng sáu năm, một lần trên đường Lê Văn Sỹ, tôi nghe tiếng rao xôi khúc vang lên. Kí ức trỗi dậy, tôi chẳng ngại mua luôn 10 cái vì lúc đó đang trên đường ghé qua nhà bạn. Thật khó mà nghĩ rằng bên trong cái viên nếp dẻo quẹo kia lại có cả thịt mỡ và một số thứ khác. Một kết quả không dễ chịu chút nào.
Có những đêm nằm trong căn hẻm nhỏ giữa Sài gòn xô bồ, trong sự tĩnh mịch, vang lên một tiếng "khúc" cụt lủn. Bóng người đàn ông lầm lũi đạp chiếc xe với cái sọt đằng sau đi dần về cuối hẻm. Nhưng tôi dứt khoát không ăn nữa, chỉ để giữ mãi cái hương vị ngon lành mà ngày xưa khi bé đã từng ăn. Có những kí ức đẹp đẽ và trong tiềm thức, bạn luôn giữ nó mãi đẹp và cho đến một ngày bạn chợt nhận ra ở đâu đó xuất hiện một cảm giác mà nó khiến bạn ngẩn ngơ và chợt thấy rằng thời gian qua quá nhanh, quá nhanh cho những cảm giác mà bạn cứ ngỡ nó chỉ mới hôm qua. Huy Phong |