Bên trái là tiramisu, bên phải là một dạng khác của tiramisu - cũng giúp người ta up khi người ta đang down.
Chuyện kể linh tinh trong bài này được dựa trên các sự thật không nhất thiết phải bịa và tên nhân vật không nhất thiết phải khác tên thật.
Chuyện thứ nhất:
Có một buổi tối đep trời, mát mẻ dễ chịu như mùa thu Hà Nội(bịa đấy - SG làm x gì có trời mát mẻ như HN). Tôi và một cô gái đến quán quen - LePub - uống tequila như thường lệ. Hôm đó tôi có chuyện gì đó buồn, tâm trạng đi xuống kinh khủng. Trước khi đến LePub cô gái có nhờ tôi ghé vào quán Givral mua bánh gì đó. Tôi cũng không để ý lắm - buồn mà.
Chúng tôi ngồi uống tequila và cô gái bỏ chiếc bánh ra và nói - đây là bánh tiramisu - và chúng tôi bắt đầu ăn. Ngồi ở bàn bên cạnh là một ông già người châu Âu - gọi là già nhưng chắc khoảng 60 thôi. Ông ấy bắt đầu nhìn chúng tôi chằm chằm khi chúng tôi bắt đầu ăn bánh. Sau khoảng ba muỗng bánh - tôi bắt đầu thấy ngượng đành cười duyên với ông ta. Ông ta mỉm cười lại và chỉ vào cái bánh. Tôi bèn nói: Tiramisu. Và mắt ông ấy sáng lên, cười rất tươi với chúng tôi và nói: đặc sản nước Ý đấy. (Ông ấy nói bằng tiếng Anh và tôi xin phép được lược dịch và không nhất thiết phải khác nội dung thật).
Chúng tôi bắt đầu ngừng ăn và bắt đầu uống để nghe ông ấy nói.
Tiramisu trong tiếng Ý có nghĩa là kéo ai đó dậy. Ông ta hào hứng. Và chiếc bánh này người ta hay mua để tặng cho một ai đó đang có tâm trạng hay hoàn cảnh không tốt. Tôi bắt đầu thấy thú vị với câu chuyện này.
Ông ta hào hứng đến mức mời mọi người trong quán một lượt tequila.
Và ông ta tiếp tục kể về sự tích chiếc bánh huyền thoại của nước Ý. Còn tôi thấy rất vui vì chiếc bánh đó - dĩ nhiên là vì hoàn cảnh tôi được ăn chiếc bánh này.
Chiếc bánh, không hẳn vì nó ngon vì được phủ sô-cô-la bên ngoài hay được bán với giá 32,000đ/chiếc mà còn là cả một tấm lòng.
Chuyện thứ hai:
Chiều nay, công ty của cô gái đi cùng tôi hôm đó đi giao hàng cho Givral và các đồng nghiệp của cô hỏi cô ở Givral có bánh gì ngon, để khi giao thì tranh thủ mua về ăn. Như một thói quen, cô gái nói ở đó có tiramisu ngon, họ hỏi bao nhiêu tiền? cô nói 32,000đ.
Khi họ đem bánh về, mọi người hỏi kinh ngạc: 32,000đ cho một cái bánh bé tẹo này ư?
Phải chăng bánh tiramisu chỉ ngon khi được tặng? Hay 32,000đ thì phải là một cái bánh to hơn?
Không nhất thiết mọi việc phải có ý nghĩa, không cần khi ăn một trái chuối phải nghĩ ngợi linh tinh. Bánh ngon là bánh ăn thấy ngon. Truyện hay là truyện đọc thấy hay. Nhưng biết chuyện rồi mà ăn vẫn thấy ngon thì mới gọi là sành điệu. Nhỉ.