Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Con muỗi
Huy Phong3/8/2006

Mưa, thế là mưa thật. Sau bao ngày nắng gắt, một cơn mưa ào xuống như trút nước. Nhà nông vui mừng. Em bé vui mừng. Người già vui mừng. Bạn vui. Tôi buồn.


Nhà nông mừng vì cây trái không sợ chết khát.
Em bé vui mừng vì được nghịch nước mưa từ những thay chậu hứng nước dột từ mái tôn.

Người già vui mừng vì mưa xuống mát mẻ, con dâu vui vẻ, chồng nó tức con mình vui vẻ.
Bạn vui vì bạn được tắm mưa. Bạn dắt người yêu dưới cái dù xinh xinh.
Còn tôi. Ừ. Tôi buồn. Vì sao ư. Xin bạn bình tĩnh ngồi xuống đây nghe tôi kể chuyện. Tính tôi vốn dài dòng. Nhưng như thế, bạn mới hiểu hết được. Mưa nhé, mới trận đầu tiên thôi. Đêm tôi ngủ nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn, tôi nghe lòng mình trở lại thời thơ ấu với mái nhà dột và những đêm nghe mưa rả rích cuốn lòng mình theo những câu chuyện cổ tích của an-déc-xen, của chú cuội, chị Tấm, chị cám.
 

Đấy, câu chuyện đã bắt đầu rồi đấy. Bạn tưởng tượng xem, đang mơ màng, cuộn mình trong chiếc chăn ấm, nghe hơi lạnh lùa vào, hồn đang nhẹ nhàng bay bổng thì bỗng nghe bên tai tiếng vo ve, vo ve....Èo, muỗi bạn ạ. Xem nào, đầu tiên nó vo ve, được một lúc thì nó vò vè, rồi nó võ vẽ, rồi nó yên lặng. Vâng, yên lặng như phút mặc niệm. Vì đúng khoảng một phút sau, nó lại vo ve, vo ve.

 Đấy, sự đời nó thế đấy, nó vo ve, nó vò vè, rồi nó im lặng, rồi nó vo ve. Bạn chưa kịp nghĩ đến một triết lí nào thông qua cái vo ve của nó thì bạn bắt đầu thấy ngứa. Vâng, cái sự ngứa ngáy ấy mà, nó tai hại lắm. Đầu tiên thì bạn gãi nhè nhẹ vì sợ bị trầy da. Sau đấy, bạn lại gãi nữa, gãi nữa. Cuối cùng, bạn không cần biết là có bị nhiễm trùng hay không, không cần biết là thế nào, bạn gãi thật lực. Khi bạn đã tương đối dễ chịu rồi thì phát hiện ra mình đang bị ngứa chỗ khác.

Ôi, cái thói đời xác thịt. Cứ hết chỗ này, lại đến chỗ khác, chẳng bao giờ cho mình yên cả. Và hình như, con người dùng hết khoảng 80% thời gian của cuộc đời mình để xoa dịp các vết ngứa, ngứa chỗ này, ngứa chỗ kia. Người thì ngứa ngay cái vết quyền lực. Bất chấp luân thường đạo lý để gãi cái quyền lực. Người thì ngứa ngay cái huyệt tiền nong. Chao ôi là tiền, người ta chấp nhận gãi đến ghẻ lở chỉ để đỡ ngứa cái chỗ tiền. Nhưng, có bao giờ bạn hết ngứa chưa. À, chưa bao giờ đúng không. Nếu thế, xin bạn theo tôi theo dõi con muỗi vừa đốt tôi nó làm gì nhé.

 

 Vâng, nó no rồi, bạn có thể hoàn toàn tin tưởng như thế. Nghe tiếng vo ve của nó khác khi nãy. Khi nãy nó vo ve nhanh, vì cơ thể nó nhẹ, bụng nó chưa phệ. Nhưng sau khi nó hút của bạn một lượng máu đủ làm vết đốt sưng lên thì nó phệ cái bụng ra và bay bổng có vẻ chậm lại. Hãy tưởng tượng xem, một thanh niên ông ra trường với một mảnh bằng hạng ưu. Xông pha hết những chỗ khó nhất, gian nguy nhất, lý tưởng nhất.

Rồi một buổi chiều sau ba năm hăm hở làm việc. Thay vì mở máy tính ra với bảng tính với các con số thì người thanh niên ấy, giờ đây, cơ bụng có nguy cơ xệ xuống quá nhiều, mắt thì mờ vì mải miết theo dõi trò Line với vài trăm ngàn điểm đang là top 3 của văn phòng. Rồi thêm hai năm nữa, không, có lẽ là năm năm, cũng có thể là bảy năm, tùy theo mối quan hệ và luồn lẹo. Người thanh niên năm xưa, giờ đây, trông hệt như con muỗi nó vừa đốt tôi. Đầu hói vì phải gãi đầu quá nhiều khi gặp cấp trên. Râu không có vì hay thích xoa cằm nói chuyện với cấp dưới. Bụng phệ ra vì uống bia. À, hút máu với uống bia đều làm bụng người ta to ra bạn ạ. Nhưng trừ một ngoại lệ, đó là các cô, các bà với một vết thủng trên cao su đều có nguy cơ làm cái bụng to ra. Nhưng đó là một cuộc điều tra khác. Tôi sẽ lưu tâm đến vấn đề này sau.

Xin lỗi các bạn, tôi quay lại với con muỗi của tôi đây. Tôi thầm nghĩ, nó no rồi, chắc nó tha cho mình. Vâng, đúng là nó tha thật, nó không hút nữa, nó chỉ vo ve thôi. Đến đây tôi giật mình. Chỉ còn tiếng vo ve, không còn tiếng mưa. Hết mưa rồi, hết lãng mạn rồi, hết mơ mộng rồi, phải đi ngủ thôi. Ái chà chà, cái sự phiền não lại bắt đầu các bạn ạ. Cái con muỗi ấy mà, vâng, đúng là cái con muỗi đáng ghét đó, nó cứ vo ve hoài. Ái chà, mà bây giờ không phải là một con, mà là một đàn. Một lũ khát máu. Nó hút no nê xong. Nó bay xung quanh khủng bố. Nó kêu thêm đồng nghiệp, bạn bè, con cháu, dòng họ nó ra. Tôi xót xa thầm nghĩ, giá như, cả họ nhà nó, cứ cắm cúi hút máu mình, nhưng đừng vo ve thì hay biết mấy. Tôi sẵn sàng hiến máu nhân đạo cho nó khoảng 800cc cho đến 1 lít, với một điều kiện là đừng nhũng nhiễu, vo ve bên tai. Nói thật, nó mà cứ hút, tôi cho nó hút đến ềnh bụng ra, chết vì bội thực.

Người ta nói, thức khuya mới biết đêm dài. Nhưng chỉ khi nào bạn cô đơn, bạn thức khuya với chính bạn. Bạn trò chuyện với chính bạn. Bạn trăn trở với chính bạn. Từ chuyện cháy cái cầu chì dưới bếp lúc chiều tới việc Nasa vừa tìm thấy con tàu thăm dò trên sao hỏa bị rớt năm ngoái. Bạn vĩ đại lắm, bạn nghĩ về thế chiến với các vấn đề kinh tế, chính trị và cả tài thao lược. Bạn nắm được nhân tâm của người đối diện. À, đấy là bạn nghĩ, bạn mải miết với các suy diễn. Nhưng tôi lưu ý là bạn chỉ có thể làm điều đó với một đêm tĩnh lặng, với ánh đèn đường vàng vọt hắt ánh sáng qua khe cửa. Và các ý tưởng của bạn thỉnh thoảng lại nảy lên khi có mấy chiếc Suzuki Sport rú ga vọt qua đường.

Nhưng đêm nay bạn ạ. Khi bạn vừa tính toán xong, nếu như bạn đổi lộ trình đến cơ quan làm việc qua hẻm tắt thì một tháng tiết kiệm được bao nhiêu tiền vì xăng lên giá thì bạn bị làm phiền bởi các con muỗi. Ứ, chính nó, mấy cái con nho nhỏ, be bé mà lợi hại này, nó làm bạn vuột mất một ý tưởng về lỗ đen, vụ nổ big bang và cả những phát minh tầm cỡ thế giới nữa. Sau khi bạn cho nó hút những giọt máu quý giá những mong nó bỏ đi thì nó quay lại.

Thế bạn sẽ làm gì. Vâng, mời bạn tham gia cùng tôi tiêu diệt bọn nó nào. Đầu tiên là bạn ngồi dậy, bật đèn lên, và bắt đầu rình. Như một con hổ giữa rừng rậm châu phi. Bạn ngồi đó, tai vểnh lên, hai tay dang ra cách nhau một khoảng chừng 20 cm. Bạn ngồi xổm lên giường. Mắt căng lên, từng cơ bắp cuồn cuộn nổi lên. Bạn chờ đợi. Chợt cái ra đa trong đầu bạn báo lên bộ chỉ huy trung ương: cấp báo, máy bay địch đang đi vào tầm ngắm. Bạn, với sự từng trải cần thiết, bạn đợi thêm một chút nữa, đợi hoàn toàn chắc chắn, bạm gầm lên, thân người nhào về phía trước, hai tay dang rộng ra và đập thật mạnh vào nhau. Chao ôi là oai hùng. Nhưng bộ chỉ huy lại thông báo những thông báo hết sức đau buồn sau khi kiểm tra chiến sự giữa hai tay: hụt rồi.

(Còn nữa)

Xem phần 2


Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Đêm nghe biển hát (12/1/2005)
  • 3h (12/1/2005)
  • Giấc mộng (12/7/2005)
  • Thời gian (12/7/2005)
  • Cúc đại đóa (12/7/2005)
  • ADSL (12/7/2005)
  • Sân ga (12/13/2005)
  • Về vội (12/13/2005)
  • Con ngoan (12/15/2005)
  • Chuyển khẩu (12/15/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Con muỗi (p2) (3/8/2006)
  • Ngàn sao (3/18/2006)
  • Những hột ô mai (11/28/2006)
  • Xe lửa (2/26/2007)
  • Tạm biệt (7/23/2012)
  • Những chiếc lá phong (7/23/2012)
  • Những đoá hoa vàng bên bờ sông (8/14/2012)
  • Câu chuyện số 1: Tiếng kèn dưới chân toà nhà 101 (10/31/2013)
  • The Citadel (7/31/2014)
  • Thì thầm trong vườn (4/6/2015)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus