Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Truyện chưa đặt tên
Lê Diệu Linh1/20/2006

Một truyện ngắn của một người bạn, một thượng sĩ...

 

 

     TRUYỆN CHƯA ĐẶT TÊN

 

   …Bởi vì mùa thu tôi ở lại…

  (viết cho  mình và những người thân yêu)

 

      Em cắt tóc ngắn. Như để chấm dứt những sợi vấn vương đang dày bộn lên sau gáy. Như mọi lần khi nỗi buồn ập đến, em lại cuống cuồng chạy trốn sau cái vỏ lạnh lùng cứng cỏi, dửng dưng như mái tóc cũn cỡn của em bây giờ, để rồi một lúc nào đó lại thổn thức nhớ thương những sợi tóc dài.

    

     Gửi ảnh về nhà cho Hà, bị mắng té tát: “Con rồ, sao lại cắt tóc ngắn. Mày để tóc dài lừa được khối anh.” Như mọi khi, em cãi lại “ Mốt bây giờ con gái đứa nào cũng tóc dài mái lệch, ra vẻ dịu dàng. Tao dịu dàng từ tâm, không cần nguỵ trang bạn hiền ạ.”  Rồi cười như nắc nẻ. Hà vẫn thế, vẫn cái vẻ cục ta cục tác tất bật của một nàng gà mái cận thị không đeo kính nhưng lại dào dạt tình yêu, nhìn đâu cũng tưởng trứng của mình mới nhảy ổ, te tái cắp về để ủ ấm, thương yêu. Hà làm em nghĩ đến mẹ. Em không dám gửi ảnh tóc ngắn cho mẹ, vì biết chắc sẽ có một trận giống tố  không thể tránh khỏi. Nếu biết em cắt tóc ngắn, chắc mẹ cũng sẽ bức xúc không kém về nỗi bao nhiêu tinh hoa nữ tính con gái Hà thành mẹ vun đắp bấy lâu giờ trôi tuột theo nhát kéo của thằng thợ cắt tóc cha căng chú kiết nào đó trên đế quốc Mỹ.

 

Nhưng có lẽ em nhớ cái sự lo lắng gắt gỏng vô lý ấy hơn là em tưởng, nên cứ mỗi lần làm gì sai trái lại gọi về cho Hà, cho mẹ. Để thấy mình là một phần của chuỗi âu lo vốn đã rất nặng trong lòng người thân, một phần của dòng chảy cuộc sống bộn bề trong lòng Hà Nội.

 

Đường phố New York rộng thênh thang. Và hun hút gió. Em cài lại áo khoác, rảo bước nhanh đi tìm nhà hàng Pháp như đã hẹn. Một tiếng huýt gió ngang qua, và rồi  môt giọng  Mỹ  khàn  khàn  như ống bơ rỉ “ Hello, China.” Ánh mắt người đàn ông xanh lơ như mắt mèo hoang gào rít trong đêm tối. Tự nhiên tim em thót lại vì sợ. Cảm giác một mình chới với giữa thành phố lớn chợt xâm chiếm. Bao nhiêu năm rồi sao em vẫn còn thấy mình là khách lạ mỗi lần bước chân đến thành phố đầy mâu thuẫn, nhưng quyến rũ và cuồn cuộn sức sống này? Em rảo  bước nhanh hơn, đi như chạy, cổ họng tự dưng đắng ngắt.

 

Tất cả những người da vàng trong thành phố này có lẽ đều được gọi là China. Dù là người Nhật cũng vậy, Hàn Quốc cũng vậy. Việt Nam cũng vậy. Những cô gái Châu Á da vàng mũi tẹt là biểu tượng của sự ngọt ngào quyến rũ Phương Đông duy nhất mà những người Mỹ tò mò về một nền văn hoá khác có thể chạm đến được, ngoài món nem rán, sủi cảo thơm lừng trên khu phố Chinatown. Wenting, cô bạn người Tàu của em có lần nói rằng một mai nếu ế chỏng ế chơ thì sẽ tìm đường lên New York. Ở đó hình như người ta có Asian fever - cặp kè với người châu Á đang là mốt. Đến nỗi mỗi lần nhìn thấy một cô ả Châu Á mắt híp chân cong, da đen sì, người gày đét vênh vang bên cạnh anh người yêu da trắng cao to đẹp trai trên đường phố New York là Wenting lại nghiến răng kèn kẹt cho sự bất công của cuộc đời. Em cười, vì sự thành thực đến ngộ nghĩnh của Wenting, nhưng có cái gì len lén dâng lên trong lòng.

 

Adam ngồi chờ em dưới ánh nến lung linh trong nhà hàng. Ngắm mái tóc ngắn của em, nháy mắt “You look high-class now.”  Món fondue được dọn ra, tiếng dầu kêu ì xèo làm em nhớ da diết món cá rô rán canh rau cải ở nhà. Nhưng lời khen của Adam làm em tự nhiên phải ngồi thẳng lưng, cằm nhô cao, tay khoan thai đưa dao và nĩa như ra dáng một người cũng quý phái. Và vẫn nhớ quay nhớ quắt bát nước mắm dấm ớt chấm cá rô, giản dị như mồ hôi nước mắt.

 

Adam đưa em về. 10 giờ tối. Đường phố vẫn tấp nập. Đèn đường sáng choang hắt lên những toà nhà lộng lẫy. Như một sân khấu Broadway rực rỡ mà mỗi con người đang mải miết trên đó là một số phận một vai diễn, chỉ có điều không hề có vai chính, không khan giả  theo dõi từ đầu đến đuôi số phận để cảm thông cho họ. Thành phố về đêm đẹp long lanh hơn ban ngày, vì đêm đã giấu hết đi những gì cũ kĩ, xẫu xí và bừa bộn.  Bất giác em nghe tiếng thở dài phía sau. Rồi rất lâu sau, Adam hỏi - “What are you doing after graduation?” Em lặng im một lúc, rồi nhát gừng “going home”

 

Lại im lặng. Như bao nhiêu lần nhắc đến việc đi hay ở. Im lặng như kết tội rằng em có lẽ đã mất trí khi hăm hở trở về cái thành phố cách đây vài năm em đã cuống cuồng bỏ đi. Im lặng như sự nhẫn nại một cách điên tiết chờ đợi đầu óc bướng bỉnh u tối của em bất chợt nhìn ra ánh sáng chân lý. Giọng Adam lại vang lên bên cạnh em, rắn rỏi. “Why can’t you stay?” Em cũi gằm mặt thì thầm, “I can’t, that will change my whole life’s plan”. “Look, it’s too early to plan your whole life.”  Em nheo mắt, giọng bỡn cợt “ Tell me why I should change my mind?” Giọng Adam chợt thở hắt ra, lạ lùng “Why not?”

 

 Sao lại không? Mắt Adam xanh lắm, không xanh rờn rợn như mắt mèo hoang mà dịu dàng như biển. Nhưng em đã bắt đầu sợ biển từ lần chết đuối hụt. Vì biển không phải lúc nào cũng yên tĩnh, biển hay thay đổi, hay nối sóng ; trước biển cũng như trước thành phố này em thấy mình yếu đuối và mong manh quá. Mà em thì yêu mặt đất, vì sự bình yên, sự sinh sôi nay nở đâm chồi của cuộc sống và vì em cảm thấy nơi ấy mình được neo giữ lại.

 

     Nhưng sao lại không? Bàn tay Adam cũng rất ấm, che chở và đầy yên ổn. Bàn tay có lẽ đủ mạnh mẽ đưa em đi một con đường dài. Ba em bảo đàn ông tay ấm áp thì đáng tin cậy. Thế nhưng em vẫn co rúm mình mỗi khi được Adam gọi là “my little Asian girl”. Chữ “Asian” bật lên cồm cộm, thừa thãi, trêu ngươi, như một cái mác, một thứ của lạ. Bất giác mùi nem rán sủi cảo, thịt thà nồng nàn trên những khu phố Chinatown xộc về, cay cay sống mũi. Nét Á Đông tự nhiên khúm núm  trong cách em tỉ mẩn gắp thức ăn cho Adam. Trong cách em lật đật đưa khăn lau mỗi khi Adam rửa tay, khiến cho bạn bè trầm trồ lên vì cái sự nữ tính Châu Á. Sao lại vì em là Châu Á? Sao không phải vì em là em, sợi tóc dài trĩu nặng những đa đoan, thảng thốt giấu mình trong nét kiêu kỳ tóc ngắn? Sao không phải vì em là em, con chim sẻ xù lông ngơ ngác, tha thiết yêu mặt đất nhưng vì trót sinh ra là chim nên đành phải tập bay ?

 

Sao lại không? .. Sao lại không? .. vì em sẽ luôn tìm thấy mình trong bất cứ góc nào của Hà Nội, thành phố bé nhỏ cũng như em, biết giấu buồn vui trăn trở trong vẻ ngoài mới mẻ và gai góc. Vì con phố nào ở Hà Nội cũng mang một cái tên, những cái tên có lịch sử, cuộc sống và tâm hồn, không vô cảm, lạnh lùng, vô tính cách và lẫn lộn như những đường phố được đánh số dọc ngang ở New York. Cũng như người ở Hà Nội sẽ không lẫn lộn trong đám đông.  Vì mạch sống ngầm trong lòng Hà Nội, không quá ồn ã xô bồ nhưng cũng không kém phần mãnh liệt say mê. Giống như những nốt nhạc trầm trong một bản giao hưởng của dòng Sturm und drung, những nốt nhạc luôn muốn chìm xuống làm nền cho giai điệu, nhưng có một lúc nào đó sẽ vút lên kiêu hãnh rạng ngời, như pháo thăng thiên trên Hồ Tây đêm giao thừa, như mặt nước Hồ Gươm một ngày nổi gió. Và vì một đêm Hà Nội xanh lơ nào đó có người đã dắt tay em đi dọc con phố nhà thờ, bóng thập tự đổ dài như đóng dấu vào ngả đường em qua, vào cuộc đời, vào số phận. Tiếng chuông ngày ấy còn ngân nga đến tận bây giờ… Một sớm mùa thu trong veo, khi bồ câu về đậu trên tầng gác mái hiền lành, hoa cúc sẽ lại nở trên ban công nhà, màu hoa vàng đằm thắm như tình yêu đã daỳ theo năm tháng.  

       

Thốt nhiên có tiếng ầm ì của một chiếc máy bay vụt qua trên bầu trời, để lại sau lưng làn khói trắng. Vệt khói tan loãng dần trong mây rồi biến mất hẳn, không dấu vết.

 

 

 


Lê Diệu Linh
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
Danh sách bài viết
  • Truyện tình cảm quá - Một người bạn(1/20/2006)
  • Bài viết
    Bài của Một người bạn (1/20/2006)

    Truyện tình cảm quá

    Bâng khuâng khóe mắt hai hàng lệ
    Ngơ ngẩn bờ môi một nét cười

     
  • Những bài cũ hơn
  • Đêm nghe biển hát (12/1/2005)
  • 3h (12/1/2005)
  • Giấc mộng (12/7/2005)
  • Thời gian (12/7/2005)
  • Cúc đại đóa (12/7/2005)
  • ADSL (12/7/2005)
  • Sân ga (12/13/2005)
  • Về vội (12/13/2005)
  • Con ngoan (12/15/2005)
  • Chuyển khẩu (12/15/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Bánh chưng muộn (3/7/2006)
  • Con muỗi (3/8/2006)
  • Con muỗi (p2) (3/8/2006)
  • Ngàn sao (3/18/2006)
  • Những hột ô mai (11/28/2006)
  • Xe lửa (2/26/2007)
  • Tạm biệt (7/23/2012)
  • Những chiếc lá phong (7/23/2012)
  • Những đoá hoa vàng bên bờ sông (8/14/2012)
  • Câu chuyện số 1: Tiếng kèn dưới chân toà nhà 101 (10/31/2013)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus